Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ngài chủ tịch, người đó về rồi!" Lão quản gia từ ngoài cửa bước vào, nhìn lên bên trên nói với ông nội Bạch một câu.
"Bạch Vũ, ra đón chú của con đi." Ông nội liếc Bạch Vũ một cái rồi cùng trợ lý đi tới thư phòng.
"Tại sao lại là con?!!" Bạch Vũ ai oán nhìn ông nội mình, bất đắc dĩ đi ra cửa.
"Anh..." Cậu thấy anh đi ra cửa thì cũng chậm chạp mà bước theo.
"Anh Bạch Vũ, em đi cùng anh..." Nguyên Nhã bước nhanh lên phía trước không cho cậu có cơ hội đi cạnh anh, tự mình bám lấy cánh tay anh.
"Cút ra xa tôi chút!" Bạch Vũ gạt tay Nguyên Nhã ra một cách vô tình, ngữ khí lạnh nhạt, chân bước chậm lại để đợi cậu.
"Xì, chị lớn tới vậy rồi mà chưa ai nói cho chị biết chị bị vô duyên à!!" Dạ Nguyệt đi theo Bạch Xuyên và Ân Ly ở phía sau, bĩu môi khinh thường.
"A Nguyệt!!" Cả cậu và Ân Ly đồng thanh mà nhắc nhở cô em tinh quái của mình.
"Anh thấy cô bé nói cũng có lý mà. Em nói có phải không Sơ Mặc?" Bạch Vũ cười nhạt nhìn sang cậu.
"Đừng có dạy hư em của em!" Cậu nhíu mày nhìn người bên cạnh đang rất hả hê.
"Đúng là anh nào em đấy, không coi ai ra gì, không có gia giáo như nhau." Nguyên Nhã lẩm bẩm một mình, tự thấy bản thân hoàn toàn lẻ loi một mình một thuyền nên lại cười cười nhìn Dạ Nguyệt "Chị thấy vô duyên hay có duyên đều không quan trọng, quan trọng là chị tài giỏi gia cảnh tốt, anh Bạch Vũ cũng sẽ dần dần thấy được những điểm tốt trên người chị mà thôi"
"Cũng đúng mà chị, đã mất công ăn mặc như một tiểu thư như vậy thì phải ra dáng chứ, chị mà ăn mặc như vậy lại là người không có đạo đức thì ra ngoài đều bị người ta đập cho ra cặn ra bã rồi chứ không còn nguyên vẹn mà đứng tại đây nữa đâu." Dạ Nguyệt không biết là học đâu cái kiểu chê bai kì thị người khác lại rất hăng hái mà đáp trả với Nguyên Nhã.
"A Nguyệt, em học mấy cái đó từ ai vậy hả? Lần sau không được nói như thế nữa." Cậu quay lại nhìn Dạ Nguyệt nghiêm túc mà cảnh cáo.
"Dạ!!!" Dạ Nguyệt thấy anh trai mình không vui nên cũng không nói nữa.
"Tôi thấy cậu nên coi lại em của cậu đi, học phải thói hư tật xấu như vậy sớm muộn gì cũng hỏng người. Có khi sau này trưởng thành lại cũng tìm mấy người giàu có mà đeo bám vào không chịu buông như anh như chị mình ý, hừ, không có giáo dục." Nguyên Nhã vẫn dùng giọng nói ngọt ngào cùng nụ cười hiền như thánh mẫu mà nhắc nhở cậu, không quên mắng thêm một vài câu khó nghe.
"Không đến lượt cô dạy dỗ em gái tôi." Bạch Xuyên lúc này cũng không còn im lặng nữa, nếu không phải vì cái cương vị bác sĩ từng khám bệnh cho hầu hết mọi người ở đây thì anh cũng đã ra tay với Nguyên Nhã rồi.
"Anh là cái gì mà nói tôi? Chẳng phải anh cũng chỉ là một đứa con riêng ngoài giá thú thôi sao? Loại người không được gia đình và luật pháp công nhận như anh thì đừng có lên mặt dạy đời tôi phải trái thế nào." Nguyên Nhã cũng không hề thấy yếu mà lui, còn nặng lời với Bạch Xuyên.
"Bạch Vũ, em dâu như cô ta có đánh mười lần cũng không chừa, tốt nhất là đừng có dây vào đấy." Bạch Xuyên nhìn Bạch Vũ, cao giọng nhắc nhở, hàm ý sâu xa trong câu nói cũng rất dễ nhìn ra.
"Ồ, anh nhận cô ta là em dâu nhưng tôi không dám nhận làm vợ, yên tâm." Bạch Vũ lười biếng liếc Bạch Xuyên một cái, ôm eo cậu đi trước.
Trước cổng biệt thự, một chiếc Limousine đắt tiền đỗ lại cái két...
Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, hai chân thon dài, lưng eo thẳng tắp, âu phục giày da chỉnh tề, hai tay xỏ túi quần bước từng bước thong dong về phía đám người bọn cậu đang đứng. Tới gần một chút người đàn ông đó mới từ từ tháo mắt kính râm xuống nhìn một đám hậu bối trước mặt nhếch môi cười một điệu chết người.
Phải công nhận một điều rằng, nhà họ Bạch có một cái gen di truyền không lẫn vào đâu được đó là vẻ mặt lúc nào cũng mang sát khí áp bức người đối diện. Bạch Vũ thì khỏi nói rồi, alpha mà biết nhìn thấu tâm lý của người khác thì rất nguy hiểm, Bạch Xuyên thì bởi vì bình thường không có biểu hiện gì cho nên lúc tức giận giống như là một trận núi lửa phun trào. Nhưng cái người đàn ông này vẻ mặt có sát khí nhưng lại không đến nỗi xa cách như hai người kia, ngược lại có vẻ phóng khoáng hơn. Ngũ quan không sắc bén nhưng rất ưa nhìn, đôi mắt trong vắt màu nắng, môi mỏng luôn luôn cong lên mỉm cười khiến cho đám omega trước mắt như chìm đắm trong sắc đẹp mới lạ này. Ưa nhìn khuôn mặt, thân hình cũng khỏi phải chê, mấy tầng cơ bắp lấp ló bên trong lớp âu phục càng làm cho người này sáng chói hơn.
"A Xuyên, A Vũ... Lâu rồi không gặp!" Người đàn ông vẫn giữ nụ cười trên môi nhìn hai đứa cháu mình chào một câu.
"Anh chú!!" Bạch Xuyên cũng nhếch môi chào lại.
"Anh... Đây là ai, sao đẹp trai vậy?" Cậu đứng cạnh Bạch Vũ mà mắt lại long lanh nhìn người đối diện không thể rời ra được.
"Em nói gì cơ?" Bạch Vũ cau mày nhìn cậu, định dùng tay che mắt cậu lại nhưng thất bại.
"Ai vậy anh?" Cậu nghiêng đầu tránh cánh tay của Bạch Vũ tiếp tục nhìn.
"Lâm Sơ Mặc, chồng em còn ở đây mà em dám nhìn người đàn ông khác với vẻ mặt như vậy hả? Em là đang ngoại tình công khai đấy!" Bạch Vũ tự dưng phải ăn giấm với ông chú của mình, khó chịu với cậu.
"Sao che mắt em?" Tới lượt Ân Ly lên tiếng khi bị Bạch Xuyên dùng tay che mắt lại.
"Nhìn vậy đủ rồi, không được nhìn thêm nữa!" Đúng là anh em một nhà có khác, ngay cái tính ghen tuông thích chiếm hữu cũng y hệt nhau. Bạch Xuyên thấy Ân Ly cũng ngây ngốc nhìn chú của mình liền nhanh chóng che mắt cô lại.
"Chú đẹp trai!!!" Dạ Nguyệt cười khúc khích nhìn tình huống kì lạ của hai anh chị nhà mình, lại nhìn người đàn ông kia khẳng định gọi một câu.
"Chào nhóc. Không ngờ được hai cái đứa dị dị bọn bây lại nhanh chóng kiếm được người thương tới vậy. Xem ra có vẻ vui đấy!" Người chú của Bạch Vũ với Bạch Xuyên tên là Bạch Phi, chỉ hơn Bạch Xuyên có mười ba tuổi, vẻ ngoài tươi trẻ cùng nụ cười luôn treo trên môi khiến cho Bạch Phi nhìn qua không lớn hơn họ là bao. Bạch Phi cười cười nhìn hai đứa cháu của mình đang ghen tuông ra mặt.
"Bạch Phi chết tiệt, còn không mau đeo kính vào, tính cướp vợ của tôi phải không?" Bạch Vũ cau có quay lại nhìn Bạch Phi ghét bỏ ra mặt.
"Oan nha oan nha, nhưng mà nếu cháu dâu đáng yêu có tình cảm với chú đây thì chú cũng rất sẵn lòng đáp ứng." Bạch Phi thấy dáng vẻ non nớt đáng yêu của cậu liền bỏ qua vấn đề cậu là nam ra, nháy mắt đầy tinh nghịch với cậu.
"Dẹp đi cha nội. Thấy nhà chưa đủ loạn hả?" Bạch Vũ đẩy Bạch Phi ra xa xa cậu một chút không hề cười cợt mà nói.
"Vậy thì cháu dâu lớn thì sao?" Bạch Phi vẫn còn muốn đùa giỡn một chút lại nhìn sang cô gái bên cạnh Bạch Xuyên.
"Bớt đi!" Bạch Xuyên cũng không có giỡn nhây, đứng trước mặt Ân Ly không cho Bạch Phi lại gần.
"Vậy còn người kia thì sao?" Bạch Phi ngước lên nhìn người im lặng đứng phía sau từ nãy tới giờ, Nguyên Nhã.
"A cháu được dì Phương giới thiệu cho anh Bạch Vũ, chú gọi là cháu dâu cũng được. Chào chú ạ!" Nguyên Nhã thu lại ánh mắt thất thần cúi đầu lễ phép chào Bạch Phi.
"Người đó..." Bạch Phi khó hiểu nhìn Bạch Vũ.
"Người đó thì tùy chú, không liên quan tới tôi! Vào đi ông còn đang đợi!" Bạch Vũ lạnh nhạt nói với ông chú của mình, đưa tay kéo cậu dời đi.
"Sao chú anh trẻ vậy?" Cậu đi theo Bạch Vũ vào trong nhưng mắt vẫn ngoái lại nhìn Bạch Phi.
"Vậy anh thì sao?" Bạch Vũ khó chịu hỏi.
"Anh không nói, em đang hỏi chú của anh cơ." Cậu vẫn vui vui vẻ vẻ mặc kệ ông chồng đang ghen muốn nổ con mắt ra.
"Vậy ai là chồng của em?" Bạch Vũ thật sự muốn đem cậu nhốt luôn vào phòng chỉ có anh được nhìn thấy cậu và cậu cũng chỉ có thể nhìn anh thôi.
"Nhưng sao chú của anh đẹp trai vậy?" Cậu vẫn ngây ngô đi sau mà hỏi.
"Anh sẽ nhốt em vào phòng, không cho em ra ngoài nữa" Bạch Vũ quay người nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong vắt của cậu.
"Không được, như vậy là phạm pháp!" Cậu cười hê hê ngây ngô đáp lại.
"Vậy thì mặc kệ chú anh đi." Bạch Vũ lôi cậu một đường vào thẳng thư phòng.
...
Trong thư phòng, ông ngồi ở vị trí độc nhất, trợ lý đứng phía sau ông yên lặng chờ đợi đám con cháu láo nháo.
Bạch Hàn, Phương Yến và Bạch Phi ngồi lần lượt ở bên trái bàn, còn Bạch Vũ, cậu, Bạch Xuyên, Ân Ly, Dah Nguyệt lần lượt ngồi ở bên còn lại. Nguyên Nhã và Phương Dật Nhiên thì đương nhiên là không được phép tham dự.
"Tại sao mấy đứa này lại có mặt ở đây vậy? Quản gia, đây không phải là họp mặt gia đình của nhà họ Bạch sao? Tại sao mấy kẻ không liên quan lại ở đây? Ông ở cái nhà này bao nhiêu năm mà không biết ai là người nhà ai là người ngoài à?" Phương Yến nhìn thấy cậu ngồi đối diện vui vẻ cười nói với Bạch Vũ thì lại sinh khí, lớn tiếng trách quản gia.
"Nhưng mà người đều là..." Quản gia đang cố gắng giải thích cho Phương Yến hiểu lại bị bà ta ngắt lời.
"Ý ông là tạp chủng cũng được ở đây cùng với chúng tôi? Rồi mấy đứa nhà quê không có học kia thì biết gì về kinh doanh mà ông để chúng nó ngồi ở đây ngang hàng với tôi?" Phương Yến càng nói càng không biết điểm dừng.
"Mẹ, đây là vợ của tôi, là người của Bạch gia sau này. Mẹ đừng có kiêu căng vô lý nữa." Bạch Vũ nhíu mày nhìn mẹ mình.
"Cho dù là vậy thì hai đứa này cũng đâu có liên quan gì tới con, sao phải ngồi ở đây làm chướng mắt mẹ." Phương Yến vẫn còn hùng hổ lên tiếng, Bạch Hàn và Bạch Phi ngồi hai bên không thèm quan tâm bà ta nói gì, còn ông nội Bạch lại yên lặng không nói.
"Họ là người của tôi, tôi cũng là người nhà họ Bạch, tôi ở đây thì họ ở đây." Bạch Xuyên lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo quét tới khuôn mặt đang đỏ lên, hai mắt hung tợn mà nhìn Ân Ly và Dạ Nguyệt.
"Hừ, mày là ai mà dám lên tiếng ở đây, tao có đồng ý cho mày bước vào nhà họ Bạch chưa. Không có đạo đức, y như mẹ của mày." Phương Yến sẵn đã khó chịu trong người không để ý tới ánh mắt sát khí chết chóc của Bạch Xuyên.
"..." Bạch Xuyên siết chặt bàn tay thành nắm đấm, cố gắng nhẫn nhịn ý định giết bà ta lại, im lặng không nói thêm gì.
Cứ tưởng con trai bị người ta sỉ nhục, xúc phạm tới cả mẹ như vậy Bạch Hàn làm ba sẽ đứng ra hòa giải nhưng không, ông ta vẫn mặc kệ mọi thứ xảy ra xung quanh, chỉ ngồi im không nói, tay ung dung nghịch điện thoại.
"Quản gia, mau đuổi mấy đứa ngoại lai này ra khỏi đây? Thứ cặn bã không có địa vị như tụi bây không xứng ở trong căn nhà này." Phương Yến cay nghiệt nhìn hai chị em Lâm Ân Ly và Lâm Dạ Nguyệt, cũng không quên liếc xéo tới cậu một cái.
"Đủ rồi, người là lão già này cho phép ở lại, nếu cô không thích thì thoải mái rời đi. Rõ sinh ra trong gia đình thượng lưu có gia giáo mà không bằng một đứa con nít, càng nói càng thể hiện sự vô học ra." Ông nội Bạch cuối cùng không còn nhìn nổi nữa, lên tiếng trách mắng.
"..." Phương Yến bị ba chồng mắng liền cúi đầu uất ức, bà ta càng bị ông kiềm chế bao nhiêu thì càng căm ghét đám người anh em bọn cậu bấy nhiêu. Khẽ trừng mắt nhìn cậu nồi cũng không nói gì thêm nữa.