Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương
  3. Chương 10: Cùng đi công tác
Trước /36 Sau

Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 10: Cùng đi công tác

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bì Dập An nhìn Cố Duyên “cởi mở hoạt bát” trước mắt không cầm được cảm thán, chà, quả nhiên là diễn viên được đào tạo chính quy diễn xuất càng tốt, nhìn Cố Duyên, cô thật không thể tin được đây là cái người toàn thân tối tăm ở văn phòng lão Thành hôm trước.

“Chị An!” Cố Duyên hoạt bát thấy cô liền chào hỏi, giống như vô cùng thân thiết, ôm lấy bả vai cô nói vào máy quay phim: “ Cuối cùng cũng có cơ hội hợp tác lần nữa với chị An rồi!”

Bì Dập An miễn cưỡng trưng ra một nụ cười được cho là vui vẻ trước máy quay.

Cố Duyên không duyên không cớ lại làm cô cảm thấy sợ hãi, theo bản năng muốn tránh xa, mỗi lần hắn tới gần sẽ làm cô nổi hết cả da gà.

Cũng may Cố Duyên nhanh chóng thu tay lại, lưng quay về phía máy quay phim, môi mỏng mím lại, nhíu mày, đôi mắt thanh lãnh đạm mạc, bộ dạng có vẻ còn không thoải mái hơn so với cô.

Bị điên à, Bì Dập An nghĩ thầm.

Lúc đoàn người đến sân bay thì ba người khác đã sớm tới, gồm có một Hồng Tiểu Hoa đang nổi tiếng, một diễn viên đã vào nghề 15 năm, và một diễn viên hài mới nổi gần đây.

Dựa theo kịch bản đã thỏa thuận xong năm người sẽ cùng xuất hiện đều phát huy sở trường của mình khiến cho bầu không khí trong phòng chờ sân bay trở nên hết sức náo nhiệt.

Sau khi quay xong ở sân bay, cả đoàn phim sẽ đến trạm thứ nhất đã định trước, đảo Phuket ở Thái Lan.

Trên máy bay, Ngôn Tinh Đồ vẫn luôn nói chuyện với Bì Dập An về công việc, cậu nhóc này tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã ở trong giới giải trí một thời gian. Kể cả Cố Duyên cũng phải gọi cậu ta một tiếng tiền bối.

Các ngôi sao nhí bình thường đều trưởng thành sớm, Ngôn Tinh Đồ chính là một trong số đó, cậu ta rất rõ ràng mục tiêu trong tương lai của mình, vô cùng kiên quyết và rất có dã tâm.

Bì Dập An rất thích người như vậy, biết rõ mình muốn gì và hết lòng phấn đấu.

Cô nằm nghiêng ở phía sau Cố Duyên theo bản năng nhìn chằm chằm bàn tay phải của chính mình.

Chính là cái tay này đã chạm vào vai cô ấy. Dường như còn có một chút hơi ấm còn sót lại.

······

Quá trình quay ở Thái Lan cực kỳ thuận lợi, chỉ còn 2 khách mời sẽ lấy phương thức khác nhau mà xuất hiện. Trong đó có một người là nữ minh tinh nổi tiếng ở Hồng Kông Văn Huệ Di, chính là tiêu điểm quan trọng của tiết mục lần này.

Bảy khách mời đều được sắp xếp ở trong một biệt thự nhỏ hai tầng bên bờ biển. Người đẹp cảnh đẹp cho dù quay như thế nào cũng giống như tranh vẽ, không khí vui vẻ lại hòa hợp cho nên ngày đầu tiên quay rất thuận lợi khiến cho đạo diễn Lý tươi cười không ngừng.

Tiết mục đã đến giai đoạn này thì gánh nặng đã chuyển sang cho tổ thực hiện. Nhiệm vụ của tổ biên tập cơ bản chỉ còn lại việc nói chuyện với các ngôi sao, căn cứ tình hình thực tế để điều chỉnh tình huống, hoặc là xây dựng những cốt truyện mới cho nhân vật.

Ngôn Tinh Đồ sau khi quay xong phần của mình, thì liền đứng lên quấn lấy Giang Sơn và Kiều Vũ muốn xem lại, vừa xem vừa hỏi ý kiến của Bì Dập An, hai người bàn bạc đến gần 11 giờ tối.

Thật vất vả mới chờ được đến lúc thằng nhóc này đi ngủ, thần kinh căng thẳng của Bì Dập An bây giờ mới được thả lỏng một chút.

Cô phải chờ anh em cùng về khách sạn nhưng lại sợ đứng ở chỗ này sẽ bị người khác kéo đi làm việc, cho nên liền chui vào vườn hoa phía sau biệt thự hút thuốc.

Bì Dập An không nghiện thuốc lá, chỉ là trong lúc làm việc thỉnh thoảng cũng hút một điếu để giảm áp lực.

Bao thuốc này đã mua ở Nam Hải rất lâu trước đây, còn một nửa gói, Bì Dập An châm lửa một điếu đã có chút thay đổi về hương vị.

Chưa hút được mấy hơi thì đã có điện thoại gọi đến, Bì Dập An nhìn ba chữ ‘Bác sĩ Giản’ trên màn hình, cảm thấy có chút đau đầu.

Làm gì có bạn giường nào ngày thường vẫn liên lạc với nhau như bạn bè chứ?

“Alo, bác sĩ Giản, vâng, vừa mới tan tầm.” “Tôi sẽ nhớ nhỏ thuốc.”

“Đúng vậy, phải nửa tháng nữa mới có thể trở về. Bây giờ đang ở Thái Lan.”

Thật vất vả mới có thể ứng phó được với bác sĩ Giản, điếu thuốc đã cháy hết, Bì Dập An lại phải đốt một điếu khác, bật lửa trong gió biển thổi qua không ngừng tắt lụi, căn bản là không châm được.

Bỗng có một bàn tay đưa ra giúp cô che gió, ánh lửa nửa xanh lục nửa cam cháy lên, điếu thuốc cháy lên, khói thuốc màu lam như sương phiêu tán trong màn đêm yên tĩnh.

Bì Dập An ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt chàng trai anh tuấn dưới ánh sáng nhạt nhòa vô cùng nổi bật, đường nét càng thêm rõ ràng như điêu khắc, đôi mắt thanh lãnh như mặt hồ cũng có vẻ nhẹ nhàng ôn hòa hơn.

Cố Duyên? Sao hắn lại ở chỗ này? Hắn ở đây bao lâu rồi?

Bì Dập An đầu đầy nghi vấn, nhưng không để lộ ra vẫn làm như không có gì, nói một tiếng cảm ơn rồi xoay người định bỏ đi chỗ khác.

Nhưng không ngờ Cố Duyên lại mở miệng, giọng hơi khàn, trầm thấp dễ nghe, “Có thời gian hút với tôi một điếu thuốc không?”

Bì Dập An vóc dáng thuộc loại cao so với nữ giới, nhưng Cố Duyên lại cao đến 1.8m, lúc nhìn hắn vẫn cứ phải nửa đầu thu từ góc độ của cô mà nhìn thì Cố Duyên càng thêm phong thái trác tuyệt.

Khiến Bì Dập An nhớ tới có một vị danh sĩ đã từng trích dẫn cổ ngữ khen hắn “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, diễm lang độc tuyệt, thế nhân vô nhị.”

Đó chính là sự thật, không phải là lời tán dương. Hắn gánh nổi những lời này.

Nhưng mà có quan hệ gì với cô đâu chứ?

Bì Dập An khách khí cười nói với hắn: “Thật ngại quá. Tôi đã xong việc rồi.”

Cô xoay người, không quay đầu lại bỏ chạy mất.

Cố Duyên nhìn bóng dáng thướt tha kia dần dần biến mất, nhớ tới ánh mắt phòng bị mà cô nhìn mình, đột nhiên trong lồng ngực lại tràn ra một tiếng cười trầm thấp ngắn ngủi.

Quả nhiên là không nhớ hắn mà.

Hình như đã bị hắn làm cho sợ rồi, bây giờ phải làm sao đây?

Rõ ràng là đã cố gắng suốt cả một ngày không đi tìm cô ấy, nhưng mà vừa thấy cô ấy cùng người đàn ông khác thân thiết, thì lại không nhịn được, người khác có thể, vì sao hắn lại không?

Thật là không công bằng.

Trên bàn đá vẫn còn nửa điếu thuốc Nam Hải mà Bì Dập An để lại.

Cố Duyên cầm lên, cẩn thận ngậm điếu thuốc vào miệng, quay người lại, bật lửa, dùng sức hút một hơi.

Hương vị của cô ấy quả nhiên giống với những gì mà hắn tưởng tượng, thơm ngọt ngon miệng khiến người ta say mê.

————

Khách sạn của đoàn phim ở cách biệt thự bờ biển không xa, hai người một phòng, Bì Dập An và Á Nam như thường lệ vẫn ở cùng nhau.

Cả đám người cùng đi về, trên đường có rất nhiều quán ăn, rực rỡ muôn màu trải đầy trên phố, cả khu này có rất nhiều quán hải sản nướng BBQ và trái cây nhiệt đới, Á Nam nhìn thấy tôm hùm thì không chịu nổi, lập tức mua ngay một con, còn Bì Dập An chỉ tốn 30 baht Thái mua một bình nước thạch lựu.

“Nếu tớ có sự tự chủ giống cậu thì cũng sẽ không béo như vậy!” Á Nam bẻ con tôm hùm ra một cái rắc, vừa gặm vừa nói.

Bì Dập An cười một tiếng, hỏi: “Tôn Tiểu Thuận có giống như trong tưởng tượng của chúng ta không?”

Tôn Tiểu Thuận chính là khách mời diễn viên hài gần đây rất nổi tiếng, do Á Nam phụ trách.

“Thôi đừng nói nữa.” Á Nam cười nhạo một tiếng, nói: “Tớ còn tưởng rằng xuất thân nhà quê thì có thể bình dị gần gũi một chút, hóa ra tính tình so với Văn Huệ Di còn khó chịu hơn.”

Bì Dập An: “Cậu mới vào ngành này sao? Càng không có xuất thân tốt thì càng không dễ dàng hầu hạ, dường như đã là thông lệ rồi.”

Á Nam nhìn trái nhìn phải, thấy các đồng nghiệp đều đi mua thức ăn khắp nơi, mới lén nói với Bì Dập An nói: “Cậu có biết Kỳ Kỳ ở tổ đạo

cụ không?”

“Biết, vừa mới tốt nghiệp đã đến đây thực tập?”

“Lần này cô ta và Tôn Tiểu Thuận quay xong khẳng định là có thể tiến thêm đó.”

Bì Dập An: “Nói rõ hơn xem?”

Á Nam: “Lúc mang tai nghe tới cố ý trêu Tôn Tiểu Thuận, bị tôi bắt gặp cũng có thể coi như không có việc gì, con nhóc đó không đơn giản đâu.”

Tôn Tiểu Thuận năm nay 31 tuổi, đã có vợ và hai con một trai một gái, hơn nữa nhìn dáng người thì cũng không dưới 160kg.

“Vậy mà cô ta cũng hạ thủ được sao.” Bì Dập An uống nốt ngụm nước lựu cuối cùng nói.

Khi về khách sạn Á Nam rất nhanh đã đi ngủ, sáng mai 5:30 là phải thức dậy, cho nên mỗi một giây đều góc trân quý.

Bì Dập An lại ngủ không được. Cô nằm nghiêng ở trên giường. Vừa nhắm mắt lại là đã thấy gương mặt của Cố Duyên dưới ánh lửa đang giúp cô che gió.

Mái tóc mềm rủ trên trán hàng mi buông xuống, ánh mắt lập lòe, môi giống như cánh hoa tường vi vừa tẩm ướp một loại rượu thơm nồng nào đó, tuy tinh xảo, nhưng cũng rất anh khí, đứng giữa ranh giới của một chàng trai mới lớn và một người đàn ông trưởng thành, trộn lẫn hai loại sức quyến rũ khác nhau. Chỉ cần nhìn qua một lần, thì bất cứ ai cũng không dễ dàng quên được.

Là người trời sinh để làm ngôi sao màn ảnh.

Ôi ma ám sao, Bì Dập An nghĩ thầm, sao mình cứ luôn nhớ tới hắn làm gì?

Tuyệt đối không phải là bởi vì yêu thích.

Quả thật những người đàn ông Bì Dập An có hảo cảm thì rất nhiều. Ngoại hình và tính cách cũng đa dạng, nhưng tuyệt đối không phải là loại như Cố Duyên, âm trầm khó đoán như vậy, chính là người không dễ chọc vào.

Một khi mang hai người ra so sánh, thì vẫn là bác sĩ Giản tương đối đáng yêu hơn, anh ấy đơn thuần đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Trở về nhất định phải ngủ với anh ấy, cô nghĩ thầm...

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /36 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tùy Thân Ngọc Bội

Copyright © 2022 - MTruyện.net