Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương
  3. Chương 19: Mềm mại
Trước /36 Sau

Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 19: Mềm mại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc cô về đến nhà, thấy phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Thập Nhị cười hì hì ra đón, thập phần nịnh nọt, “Đã trở về rồi sao, làm việc có vất vả lắm không, có đói bụng không? Khát không?”

Bì Dập An vừa thay giày vừa liếc nhìn Thập Nhị, nói: “Đừng bày những trò này với tớ, mau nói cho rõ ràng đi, nếu không xử theo gia pháp.”

Vì thế, nửa giờ qua đi.

Bì Dập An dựa nghiêng trên ghế sô pha, trợn mắt há hốc mồm hỏi Thập Nhị: “Cậu nói là, Thiên Lý Cập đã ngủ với cậu chính là Chiêu Sác Cập, hơn nữa bây giờ hắn còn là em của cậu?”

Thập Nhị vẻ mặt đưa đám gật đầu.

“Vậy... bây giờ hai người đang yêu nhau sao?”

Thập Nhị phát đỏ mặt, ấp úng nói: “Tớ cũng không biết.”

Bì Dập An cảm thán một tiếng, hồi lâu mới ổn định tinh thần nói với Thập Nhị: “Tớ cũng có việc muốn nói với cậu.”

“Việc gì?”

“Thằng nhóc cao trung đã ngủ với tớ, là em trai của bác sĩ Giản.” “... Hả?”

“Hơn nữa, mấy hôm trước cậu không có ở nhà, Cố Duyên đã tới đây, hắn tỏ tình với tớ.”

“... Ơ, tại sao cậu không gọi tớ về hả!” Thập Nhị ấn Bì Dập An trên sô pha bóp chặt cổ cô.

Bì Dập An ôm eo Thập Nhị gỡ cô ấy xuống từ trên người mình mình, hai người đều gác chân lên sô pha, Thập Nhị thở dài, nói: “Vậy bây giờ cậu định làm sao?”

“Làm sao gì chứ?” Bì Dập An hỏi.

Thập Nhị vuốt ngực, “Cậu còn hỏi hay sao, cậu cẩn thận đi. Đùa với lửa thì có ngày chết cháy đó, đừng để tớ đoán đúng, cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu nghĩ gì, cậu thích ai hả?”

“Tất cả đều rất thích.”

“Không thể thích hết được.” Thập Nhị xoay người, tìm giấy bút, chia tờ giấy làm 3 phần, mỗi phần viết tên một người, xé ra rồi xếp lại thành từng cái thăm nhỏ, sau đó xốc tứ tung lên bàn trà, nói với Bì Dập An nói: “Qua đây, chọn một cái.”

Bì Dập An một biểu tình WTF (what the fuck), nhưng không qua được sự thúc giục của Thập Nhị liền tùy tiện lấy một tờ nhỏ.

Hai người giống như con bạc xem bài, chậm chậm mở ra từng chút, thấy trên đó viết “ học sinh Cao Trung”.

“... Không phải chứ.” Bì Dập An dường như không tiếp nhận được kết quả này, liền vò tờ giấy lại rồi ném vào thùng rác.

Thập Nhị lại hứng thú bừng bừng, “Nè, nói thật, vừa rồi trong đầu cậu nghĩ đến ai nhất?”

Bì Dập An nghe vậy sửng sốt hồi lâu, chớp chớp mắt, cuối cùng dường như chấp nhận số phận nói: “... Cố Duyên.”

Bất kể là trước đó nghĩ như thế nào hoặc là trên giấy viết tên ai, thì kết quả cuối cùng mới là quan trọng nhất, đó chính là kết quả, đạt được từ trong nội tâm, mới là đáp án chính xác nhất.

Trong khoảnh khắc tờ giấy đó được mở ra, kết quả chính xác không phải là cái tên được ghi trên giấy mà là cái tên hiện ra trong đầu.

Đạo lý này, Thập Nhị hiểu, Bì Dập An cũng hiểu. “Lấy di động ra đây.” Thập Nhị nói.

Bì Dập An không biết cô ấy muốn làm gì nhưng vẫn mở khóa đưa điện thoại cho cô ấy.

Thập Nhị tìm được dãy số kia, nhấn nút gọi.

Tiếng chuông đầu dây bên kia vang lên, Bì Dập An phản ứng kịp thời vội vàng đoạt lấy điện thoại: “Cậu gọi cho ai vậy?”

Thập Nhị tránh trái tránh phải, chờ khi bên kia bắt máy mới đưa cho Bì Dập An.

Bì Dập An nhìn lại thấy hai chữ trên màn hình là “Cố Duyên”. Đã có người bắt máy, cô đành phải chấp nhận số phận để lên tai. Sau câu nói alo vài giây thì cúp máy.

Thập Nhị hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại cúp máy?” Bì Dập An: “Là trợ lý của hắn nghe.”

......

Cố Duyên lần này là đóng phim cổ trang, sau khi quay mấy cảnh ở Thành Nam thì toàn bộ đều phải lên đường tiếp tục chiến đấu ở phim trường Hoành Điếm. Đêm nay là đêm cuối cùng còn ở lại.

11 giờ, hắn quay xong cảnh cuối cùng hôm nay của mình, sau khi xem lại các cảnh quay của mình cùng với đạo diễn, hai người lại thảo luận trong chốc lát, thì Cố Duyên có thể thay phục trang ra về.

Chuyên viên trang điểm vẫn còn là một cô bé mới ra trường, tay nghề còn chưa cao cho nên chỉ có thể làm công việc tẩy trang, khi tháo khăn trùm đầu, thì kéo phải tóc Cố Duyên, sợ tới mức liên tục xin lỗi.

Cố Duyên vốn dĩ đã sắp ngủ, bị kéo tóc như vậy cũng tỉnh lại một chút liền vẫy vẫy tay nói không sao.

Trợ lý đưa nước cho hắn, nhắc tới hôm nay dường như đã quay suốt một ngày, buổi trưa hắn cũng ăn cơm rất ít, liền hỏi: “A Duyên, có cần tôi gọi thức ăn khuya cho cậu không.”

Cố Duyên nói không cần, rồi dường như nhớ tới gì đó, hỏi: “Có ai gọi điện thoại cho tôi không?”

Trợ lý lúc này mới nhớ tới, lập tức đem điện thoại đưa cho Cố Duyên, đáp một câu: “Có, cậu không nói thì tôi thiếu chút cũng quên.”

Cố Duyên vốn dĩ cũng không có phản ứng, nhưng sau khi nhìn thấy cái tên trong phần lịch sử trò chuyện thì dường như thay đổi thành một người khác, tất cả mọi mệt mỏi đều tan biến đôi mắt sáng ngời, khẩn trương giống như bị tiêm phải máu gà, hỏi trợ lý: “Cô ấy đã nói gì?”

Trợ lý thấy phản ứng bất ngờ của hắn, cũng khẩn trương theo, sợ bản thân mình đã bỏ lỡ chuyện quan trọng, lắp bắp nói: “Cô ấy... cô ấy không nói gì cả, biết anh đang quay cho nên đã cúp máy.”

Không nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, Cố Duyên tự mình động thủ, nhanh chóng thay đổi hóa trang rồi lập tức đi ra ngoài.

Trợ lý nhắm mắt theo đuôi ở phía sau hắn, cho đến khi hai người lên xe, mới hỏi: “A Duyên, có phải tôi đã làm lỡ việc gì không, bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?”

Cố Duyên bây giờ cũng lười trả lời, chỉ bảo lái đến Hoa Viên Bác Lai, rồi không nói gì nữa.

Sau khi đến địa điểm, xe Cố Duyên ngừng ở dưới lầu nhà Bì Dập An, hắn nhìn thời gian, đột nhiên có chút hối hận giờ này còn quấy rầy cô.

Trợ lý thông qua kính chiếu hậu nhìn vào mắt Cố Duyên, không hiểu ra sao hỏi: “A Duyên, chúng ta bây giờ đến đây để làm gì?”

Cố Duyên còn đang suy nghĩ rốt cuộc có nên gọi điện thoại cho Bì Dập An hay không, căn bản không nghe thấy trợ lý nói gì, chỉ ậm ừ một tiếng rồi tiếp tục trầm tư.

Một lúc lâu sau mới quyết định nhấn nút gọi lên dãy số kia.

Bì Dập An nằm ở trên giường buồn ngủ vô cùng, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, khiến cô sợ đến mức run run, vừa cầm lên thì thấy màn hình hiện tên Cố Duyên chói lọi trước mắt.

“Alo?” Giọng điệu cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Cố Duyên: “...” Cô ấy giận sao? Mình nên nói gì bây giờ? Nói cái gì đây?

Bì Dập An chuyển điện thoại ra khỏi lỗ tai, nhìn thoáng qua màn hình xác thực là Cố Duyên vẫn còn đang giữ máy, nghi hoặc hỏi: “Cố Duyên?”

Cố Duyên: “... em gọi điện thoại cho anh phải không? Cả ngày hôm nay anh phải quay phim.”

Bì Dập An tỉnh ngủ hoàn toàn, vừa rồi Thập Nhị thừa dịp cô không chú ý cầm di động của cô gọi Cố Duyên, khi cô cướp được điện thoại về thì đã có người bắt máy, là trợ lý của Cố Duyên, cho nên cô liền cúp máy.

Bì Dập An không nói lời nào, Cố Duyên lại nói thêm một câu: “Anh bây giờ đang ở dưới lầu nhà em.”

“... Anh chờ một chút, tôi xuống lầu gặp anh.” Bì Dập An nhanh nhẹn cúp điện thoại.

Lúc trợ lý của Cố Duyên thấy Bì Dập An tới thì không thể dùng từ từ ngạc nhiên để hình dung nữa, anh ta bị nghẹn họng nhìn Bì Dập trân trối, một lúc lâu sau vẫn không nói được câu nào, nhưng anh ta là một người vô cùng hiểu ý và có mắt nhìn, lắp bắp nói muốn đi mua chút đồ sau đó xuống xe.

Bì Dập An và Cố Duyên cùng ngồi ở ghế sau.

Cố Duyên nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Buổi tối vui vẻ.”

Nếu nói vừa rồi Bì Dập An bị đánh thức còn có chút giận dỗi, thì khi gặp mặt Cố Duyên những cảm xúc vớ vẩn đó cũng đột nhiên biến mất không còn, cô cũng không thể lý giải được cảm giác bây giờ của mình là thế nào, chỉ có thể nói rằng Cố Duyên trong thời khắc này quả thật rất đáng yêu.

Đột nhiên sinh ra em muốn trêu chọc Cố Duyên một chút, Bì Dập An hơi nghiêng người tới gần Cố Duyên, cười cười nói: “Buổi tối vui vẻ.”

Chưa bao giờ ở cùng cô trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, bốn phía đều âm thầm, trong xe chỉ có một cái đèn nhỏ, Cố Duyên thậm chí còn có thể người được mùi hương đặc trưng trên người Bì Dập An, mùi hương này chui vào lục phủ ngũ tạng của hắn khiến hắn rùng mình.

Khuôn mặt cô cách hắn rất gần, trong mắt hiện lên sự tinh nghịch lém lỉnh, giống như ngôi sao lấp lánh trong đêm tối sau cơn mưa, môi đỏ cong lên, kéo ra một vòng cung hết sức quyến rũ.

Cố Duyên cảm thấy, lúc này hắn muốn hôn cô nhất so với bất cứ thời điểm nào.

Vì thế, môi hắn lập tức dán lên.

Xúc cảm mềm mại đến một loại trình độ không thể tưởng tượng được, hắn nâng ót cô, đầu ngón tay chảy xuôi theo sợi tóc mượt mà của cô.

Môi Bì Dập An có chút lạnh, nhưng lò dò đi vào, khoang miệng lại có độ ấm và hương vị mà Cố Duyên tha thiết ước mơ, hắn có chút khống chế không nổi động tác gia tăng, đôi môi không còn kề sát một cách nhu hòa đơn thuần nữa, cuốn lấy đầu lưỡi cô mút thật mạnh, Bì Dập An nức nở mấy tiếng, đều bị hắn nuốt vào bụng.

Bì Dập An thừa nhận nụ hôn này, cô phát hiện, bản thân mình vậy mà không có phản kháng gì, lần đầu tiên trong lúc hôn môi ở vào thế bị động, đầu óc mơ hồ, tứ chi cũng mềm nhũn ra.

Cô cũng không ngờ rằng, khi Cố Duyên hôn, mọi chuyện lại trở nên như vậy.

Không biết từ khi nào, cánh tay Bì Dập An đã đặt lên cổ Cố Duyên, cô bắt đầu hôn trả lại.

Cố Duyên nhận thấy được sự biến hóa này, ôm cô càng thêm chặt, quấn lấy đầu lưỡi giao triền, cánh tay buộc chặt eo thon, giống như muốn đem cô hòa tan vào trong huyết mạch của chính mình.

Trong lúc nước bọt qua lại, âm thanh vang vọng trong không gian nhỏ hẹp lại càng dễ nghe.

Cho đến khi hai người tách ra, không khí lạnh lẽo chui vào khoang miệng cực nóng của Bì Dập An, cô há miệng hô hấp, nhẹ nhàng hít thở.

Hắn nói: “ Ngày mai anh phải đi Hoành Điếm, cho nên hôm nay anh muốn có đáp án.”

Bì Dập An ngơ ngẩn nhìn hắn, nghiêm túc tự hỏi.

Ngày đó, hắn hỏi cô, có đồng ý làm bạn gái của hắn không.

Phản ứng đầu tiên của cô là cự tuyệt, sự vất vả khi yêu một nam minh tinh cô đương nhiên là hiểu, cho nên lý do từ chối cô có thể nói ra 100 cái, nhưng hai chữ “không được” đến đầu lưỡi thì lại không thể thốt ra.

Vì thế trong lúc do dự không dám đáp ứng, cô đã nói rằng muốn suy nghĩ thêm.

Trước khi từ biệt, Cố Duyên đã nói với cô: “Không cần vội vàng trả lời, anh sẽ cho em đủ thời gian suy nghĩ, trước khi em cho anh một đáp án, anh sẽ không làm phiền em.”

Vừa rồi khi Thập Nhị đoạt di động của cô gọi cho Cố Duyên, cô biết mình có chút dung túng cho cô ấy, có thể là tìm một cái cớ thật tốt cho chính bản thân mình.

Cô không dám lựa chọn, cho nên liền tùy ý để người khác dẫn mình đi.

Hồi lâu, Bì Dập An cũng không thể nói được gì, cố nhìn vào mắt Cố Duyên, cực kỳ nghiêm túc nói với hắn: “Cố Duyên, anh thật sự muốn ở bên cạnh tôi sao?”

“Tôi không quản lý được cuộc sống của mình, sinh hoạt cá nhân của tôi rất lộn xộn, cách đây mấy ngày tôi còn quan hệ qua đường với người khác, chắc là anh cũng gặp rồi đó, chính là người đến đón tôi ở sân bay...”

Cô còn chưa nói hết câu, thì đã bị Cố Duyên bịt kín miệng.

Hắn cười khổ nói: “Bì Dập An, anh sẽ ghen đó, em không cần nói rõ ràng như vậy đâu.”

Bì Dập An chớp chớp mắt.

Cố Duyên vỗ về khuôn mặt cô, cảm thụ xúc cảm non mềm dưới lòng bàn tay, giọng nói vừa dụ dỗ vừa khẩn cầu, hắn nói: “Tất cả mọi chuyện trước tối hôm nay, cho dù là chuyện gì anh cũng sẽ không ngại, nhưng kể từ thời khắc này về sau, chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo lời em nói, nhưng em chỉ có thể quan hệ với một mình anh, được không?”

Bì Dập An nghe thấy mình phát ra một đơn âm... “Được.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /36 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Một Nhánh Anh Đào

Copyright © 2022 - MTruyện.net