Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần mà Bì Dập An gặp lại Lạc Nhất cũng không phải là quá bất ngờ.
Lúc đó, trợ lý của Bì Dập An đã nói với cô rằng chuyện hợp tác với Pino, hoạ sĩ nổi tiếng người Ý, đang gặp vấn đề không thuận lợi. Thỏa thuận mà Pino đã hứa về việc quay phim rất có thể sẽ bị hủy.
Bì Dập An tức tối vô cùng, khó khăn lắm mới biết được tối nay Pino sẽ xuất hiện ở một buổi tiệc tối dành cho các nhân vật có tiếng tăm tại thành phố này, sau một hồi trang điểm, mặc một bộ váy in bức họa do Pino vẽ vênh váo tự đắc tiến vào hội trường, muốn tìm nhà hoạ sĩ người nước ngoài đã hơn 80 tuổi này, nói chuyện phải trái.
Nhân viên tiếp tân nói với Bì Dập An, Pino đang ở phòng khách số 03 tham gia tiệc tối, Bì Dập An vào nhà vệ sinh trang điểm lại, xác định bản thân vẫn tỏa sáng lộng lẫy, xinh đẹp động lòng người, mới xách váy gõ cửa.
Nhưng phía sau cánh cửa cũng không phải lão già ngoại quốc nào, mà là một Lạc Nhất bé bỏng xinh xắn, nhanh nhẹn tinh anh ở đó.
Hắn mặc một bộ vest ba lớp đen từ đầu đến chân, nơ, túi tiền khăn, cài áo, khuy tay không có chỗ nào là không tinh xảo, cũng không một chỗ nào không đắt giá, nhưng mấy thứ này trộn vào một khối, cũng dường như không đẹp bằng gương mặt và khí chất cao ngạo của hắn.
Bì Dập An ngừng thở trong nháy mắt.
Cái người trẻ tuổi xuất sắc trước mặt này, là Lạc Nhất, nhưng lại không giống như Lạc Nhất.
Chỉ ngắn ngủi mấy năm, mà thằng nhóc này đã trưởng thành đến mức khiến bất cứ ai cũng phải chú ý như vậy, làm người ta không thể rời mắt đi được.
“Tại sao lại... là cậu?” Bì Dập An nhíu nhíu mày, hỏi.
Lạc Nhất đương nhiên là đã trở nên trưởng thành trầm ổn hơn trước rất nhiều, không còn là thằng nhóc mà Bì Dập An chỉ cần ngoắc ngoắc tay là chạy tới như lúc trước nữa, hắn nghe được sự mất hứng trong giọng
nói của Bì Dập An, nhưng cũng không có biểu hiện cảm xúc đặc thù gì, ngược lại đứng lên, vô cùng lịch sự khom khom lưng, vươn một bàn tay thon đẹp, chỉ thuộc về họa sĩ, lễ phép hỏi: “Có thể may mắn mời chị cùng dùng bữa tối không?”
Bì Dập An phải tốn hơn 10 giây mới có thể bình ổn lại được cảm xúc của mình, những nghi vấn trong lòng cứ liên tục xoay chuyển, bản thân cô cũng đã đoán được phải diễn ngày hôm nay là do ai làm đạo diễn, trong lòng cười nhạo một tiếng nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, thản nhiên đưa tay bắt lấy, tay Lạc Nhất, trả lời: “Đương nhiên.”
Kể ra thì bữa cơm này Bì Dập An ăn cũng coi như vui vẻ, tạm thời gác hết những việc khác sang một bên, Lạc Nhất thực hiện các lễ nghi trên bàn ăn có thể nói là cực kỳ lễ độ, có tiến có lùi, không hề thân mật quá mức, khiến người ta cũng cảm thấy rất tự nhiên, cho nên mặc dù là Bì Dập An đã được Giản Chiếu Nam và Cố Duyên chiều hư, cũng không tìm ra được bất cứ một sai lầm gì.
Sau khi dùng bữa tối xong, Lạc Nhất đưa Bì Dập An đi gặp Pino, ông lão mũi cao thẳng và hơi đỏ, cười lớn rồi nói xin lỗi Bì Dập An, ông ấy nói học trò cưng Riccardo của mình nài nỉ mãi, cho nên ông ấy thực sự khó mà từ chối yêu cầu của một chàng trai trẻ tuổi đáng thương như vậy.
À đúng rồi, Riccardo chính là Lạc Nhất.
Bì Dập An cười cười, cũng không nói tiếp gì, chỉ khách sáo bàn bạc về thời gian quay phim với ông ấy, rồi khéo léo xin tạm biệt.
Pino hơi ngạc nhiên, ông cảm thấy khó mà tin tưởng được việc Bì Dập An sẽ từ chối một người trẻ tuổi xuất sắc như Ricardo, vì vậy liền khuyên cô, nói đêm nay trăng rất đẹp, không cần phải sốt ruột về nhà.
Bì Dập An nhướng mi, nói: “Đúng là vì hôm nay ánh trăng rất đẹp, cho nên mới cần phải về nhà cùng với người yêu của mình.”
Pino bừng tỉnh, làm như an ủi vỗ vỗ cánh tay Lạc Nhất, bảo hắn đưa Bì Dập An về.
Lúc đi xuống cầu thang, Lạc Nhất giúp Bì Dập An cầm váy, nhìn mái tóc dài sau lưng bao trùm lên xương bướm xinh đẹp của cô, nhắm mắt lại, những hồi ức như thủy triều lập tức ùa về, Bì Dập An tuổi trẻ thân hình đầy đặn, như một quả đào chín, nhẹ nhàng véo một cái thì sẽ tươm nước đầy tay, da thịt trắng muốt, đỉnh chóp quả đào bị hút đến sưng đỏ, lúc ra ra vào vào sóng gió mãnh liệt, lung lay tầm mắt Lạc Nhất, cũng khiến hắn hoảng hốt tâm thần.
Bóng đêm đã rất dày, đài phun nước dưới sự cộng hưởng soi chiếu của ánh đèn và ánh trăng phát ra ánh sáng lấp lánh, so với sự ồn ào và náo nhiệt bên trong thì bên ngoài này an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kêu của côn trùng và chim chóc.
Có một khoảnh khắc như thế, Lạc Nhất để cảm thấy vô cùng thỏa mãn giống như trên thế giới này chỉ còn lại hai người, hắn và Bì Dập An.
Bì Dập An có tài xế đưa đón, cho nên không cần Lạc Nhất đưa, trước khi lên xe, cô còn chưa nói tạm biệt, thì đã nghe Lạc Nhất nói một câu đầy nghẹn ngào khó mà che dấu: “Chị, mấy năm nay chị có nhớ tôi không?”
Không phải nhớ tới, mà là có nhớ nhung tôi không?
Đối với người như Lạc Nhất mà nói, những lời này đã rất hạ thấp bản thân, giống như bản thân mình ôm lấy trái tim quỳ gối xuống trước mặt người khác vậy.
Lạc Nhất như vậy, liền khiến Bì Dập An cảm nhận được sự thật lòng, hắn vốn non nớt như vậy, như một đứa trẻ con không giấu được cảm xúc.
Bì Dập An có chút mềm lòng, nhưng sự mềm lòng này quá nhỏ bé, không đủ để lay động gì, cô hiếm khi dịu dàng cười cười, lựa lời nói: “Riccardo, tôi cảm thấy bây giờ cậu không nên phân tâm suy nghĩ về những chuyện đó.”
Lạc Nhất đôi mắt rũ xuống, giống như một đứa bé không xin được kẹo giọng nói vừa nhỏ lại vừa mềm nhũn, như là rất bực bội nũng nịu: “Nhưng tôi rất muốn biết.”
Bì Dập An nhìn khuôn mặt xinh đẹp quá đáng của hắn, tâm trạng đặc biệt rất tốt, đương nhiên không phải bởi vì được người ta ái mộ mà thích chí, chỉ là cô giống như đang xem xét một tác phẩm nghệ thuật, cho nên không kiềm chế được cảm xúc vui vẻ của mình.
Trong đêm tối bao trùm, Bì Dập An mỉm cười khuôn mặt như phát ra ánh sáng, vừa sắc sảo vừa mềm mại, so sánh sự kiêu ngạo của mấy năm trước đây, bông hoa hồng mang theo khói thuốc súng này, càng làm cho người ta cảm thấy quyến rũ và hấp dẫn vô cùng.
Lạc Nhất trong lòng vừa hồi hộp vừa vui vẻ. Rồi hắn lại bi ai nghĩ tới bản thân mình đã qua một thời gian lâu như vậy vẫn còn đang chìm đắm trong cái hố sâu của Bì Dập An mà tất cả mọi người đều biết; nhưng lại cảm thấy rất may mắn bởi vì cô thật nhìn rất hạnh phúc, cả người giống như được ngâm trong một vại mật, ngay cả hơi thở cũng toát ra sự ngọt ngào.
“Ngoan đi.” Bì Dập An sờ sờ đầu Lạc Nhất, giống như một người chị thật sự nói với Lạc Nhất: “Anh cậu rất nhớ cậu, đừng giận dỗi với anh ấy nữa, ngày mai đến nhà chúng tôi chơi đi. Anh ấy sẽ làm món hoành thánh rau củ mà cậu thích nhất. ”
“Ừ...” Lạc Nhất hai tay đút vào túi quần, mũi chân lúc có lúc không cạ cạ vào một hòn sỏi nhỏ trên mặt đất, miễn cưỡng đồng ý, rồi lại do dự đưa ra yêu cầu: “ Chị, tôi có thể hôn chị một cái không?”
Bì Dập An nụ cười trên mặt tan biến, cảnh cáo hắn: “Lạc Nhất, đừng có được voi đòi tiên.”
Lạc Nhất hừ một tiếng, lại hỏi: “Ôm một cái, được không?”
Bì Dập An bị bộ dạng trẻ con của hắn khiến cho không biết làm sao, đành thở dài hơi hơi giang tay nói: “Chỉ một cái.”
Lạc Nhất lập tức nhào tới, ôm chầm lấy Bì Dập An vào lồng ngực, cúi đầu, dùng chóp mũi ngửi mùi hương trên người cô, cả người đều gần như thả lỏng, cứ như vậy không nói một lời.
Cho đến khi Bì Dập An bắt đầu cựa quậy thì hắn mới nhẹ nhàng thì thầm: “Chị, tôi rất nhớ chị, lúc tôi vẽ tranh cũng nhớ chị lúc ăn cơm cũng nhớ chị lúc đi trên đường cũng nhớ chị, Italia có rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng tôi cảm thấy tất cả bọn họ đều không bằng chị.”
Bì Dập An vỗ vỗ lên lưng Lạc Nhất, nói: “Nhưng mà Lạc Nhất, trong lòng cậu hiểu rất rõ, chúng ta không thể nào. Cậu là một cậu em ngoan ngoãn, lại tình cảm thâm hậu với anh trai mình như vậy, cậu nỡ lòng làm cho anh ấy khó chịu hay sao? Cho dù cậu làm được, thì tôi cũng không làm được, đúng không?”
Lạc Nhất há miệng thở ra, có một số câu nói trong lúc xúc động sắp sửa lao ra khỏi yết hầu nhưng cuối cùng hắn cũng không thể nói được.
Bì Dập An nói không sai, bọn họ đều không thể làm tổn thương Giản Chiếu Nam.
Lạc Nhất chậm rãi buông tay ra, khóe miệng thật vất vả mới nhếch lên được một nụ cười, hắn nhìn cô gái trước mắt, người mà mình đã thương nhớ ngày đêm trong suốt thời gian sống ở Italia, cuối cùng cũng cố gắng
đè nén dục vọng trong lòng, nói: “ Được, tôi sẽ đến nhà hai người ăn hoành thánh rau củ.”
Bì Dập An cười cười, cúi người chui vào trong xe.
Dưới ánh trăng yên tĩnh, Lạc Nhất nhìn đuôi chiếc xe dần đi xa, lại nhìn cái bóng cô đơn của mình in trên mặt đất, ngón cái và ngón trỏ chà xát, trên đó dường như vẫn còn mơ hồ có chút cảm xúc tinh tế khi chạm vào eo cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");