Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương
  3. Chương 4: Bạn gái
Trước /36 Sau

Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 4: Bạn gái

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bì Dập An ngay đêm đó đã có một nửa giấc mộng xuân.

Cô và bác sĩ Giản làm ngay tại văn phòng hắn, lúc đầu còn nghiêm túc kiểm tra lỗ tai, nhưng bác sĩ Giản đột nhiên lấy khẩu trang xuống thổi thổi vào tai cô, kích thích như vậy Bì Dập An liền chịu đựng không nổi, tai cô đặc biệt mẫn cảm, làm sao chịu nổi hắn trêu chọc như vậy?

Cô sờ đệ đệ của hắn cách bên ngoài quần tây, kích cỡ rất khả quan.

“Bì tiểu thư, xin em đừng chủ động xuống tay trước.” Bác sĩ Giản trong mộng tuy nói như thế, nhưng lại không có hành động ngăn cản cô, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.

Bì Dập An thấy không rõ khuôn mặt hắn, nhưng lại không ngại nghe giọng hắn: “Em chỉ xuống tay bác sĩ Giản không thích à, chẳng lẽ anh thích xuống chân sao? Chân em rất xinh đẹp, còn nữa bác sĩ Giản, giọng anh rất dễ chịu, anh vừa nói ra thì em liền ướt.” Trong tay cô còn nắm chặt đệ đệ hắn, môi dán lên hầu kết hắn, lúc nói chuyện còn cố ý cọ xát đến cái kia đang nhô lên.

Bác sĩ Giản: “Bì tiểu thư···”

“Đã nói không được gọi em là Bì tiểu thư nữa, xưng hô gì gớm muốn chết!” Bì Dập An trên tay hơi hơi dùng sức.

Bác sĩ Giản phát ra một tiếng thống khổ kêu rên: “Cẩn thận tay em một chút, nó hỏng rồi thì sao dùng bây giờ?”

Cũng không biết hai người làm cách nào mà lăn đến giường nghỉ tạm trong phòng khám của bác sĩ Giản, cái giường kia kê sát đất cách cửa sổ khoảng một mét, bức màn ngăn với bên ngoài thậm chí có thể nghe được tiếng người nói chuyện qua lại.

Bì Dập An có một loại khoái cảm làm tình trước công chúng.

Bác sĩ Giản khác với Lạc Nhất, làm chuyện luyến ái cũng vô cùng dịu dàng, lúc hắn hôn dọc theo vành tai đến chung quanh môi Bì Dập An, cô thậm chí còn cảm thấy đang tận hưởng dịch vụ spa cao cấp.

Hắn mút vào vành tai cô, đầu lưỡi trơn trượt linh hoạt lướt qua lỗ tai, đầu lưỡi dọc theo vành tai qua lại trêu chọc, cuối cùng đến trên môi cô, liếm từng chút từng chút, giống như dã thú đùa giỡn với con mồi đã bắt được, chỉ là, hết sức dịu dàng.

Lật Bì Dập An trở lại, bác sĩ Giản hôn dọc theo tấm lưng trần trụi của cô, giống như đặc biệt yêu thích hai mảnh xương bướm, môi lưỡi dừng lại hồi lâu, dưới ánh mặt trời, sống lưng cô có một mảnh vệt nước sáng lấp lánh, thánh khiết lại dâm uế.

Bác sĩ Giản nới lỏng cà vạt, để nó rũ trước ngực, cởi mấy cúc áo sơ mi trắng phía dưới, bên trên vẫn kín kẽ như cũ, đúng là bộ dạng mặt người dạ thú, quần âu phục bị hắn ném ra trên đất, quần lót tứ giác phồng lên một bao cực lớn, sắp làm nứt cả vải dệt.

Hắn một lần nữa cúi người hôn cô, đôi tay chống hai bên sườn cơ thể cô, bên dưới sưng to ở giữa hai chân cô cọ từ trên xuống dưới.

“Bác sĩ Giản...” Bì Dập An thở hổn hển gọi hắn.

“Hửm?” Từ trong cổ họng hắn phát ra một âm tiết, âm điệu hơi cao nhưng âm sắc lại trầm thấp, ôn nhu đến mức không có thuốc chữa.

Bì Dập An cảm thấy mình càng ướt hơn.

“... cắm em đi.” Bì Dập An nức nở: “Em rất muốn anh, cắm em mạnh lên.”

Bác sĩ Giản khàn khàn cười một tiếng: “Cục cưng, đừng gấp, anh phải cho em một lần trải nghiệm tốt nhất.”

Bì Dập An căn bản là chờ không được, phía dưới của cô trống trải hết sức, bác sĩ Giản lại không ngừng nói lời âu yếm bên tai, quả thực muốn giết cô, cô ôm lấy hắn, một động tác linh hoạt lật người đè lên, hai tay chống ngực hắn, câu môi cười, nói: “Nhớ cho kỹ, là em nằm trên anh.”

Mới vừa đỡ đệ đệ của hắn định ngồi xuống thì sung sướng biến mất, Bì Dập An bị một loạt tạp âm đánh thức.

Thập Nhị ở phòng khách vặn âm thanh thật lớn, Thiên Lý Cập của cô ấy đang hát giọng cao, lúc sáng sớm có vẻ đặc biệt khốn kiếp.

“Thập Nhị tớ đánh chết cậu!”, trong phòng Bì Dập An truyền ra một tiếng rống to.

Dưới âm hưởng yêu thích, Thập Nhị đang cười hoa chi loạn chiến nên không nghe rõ, lộc cộc đáng yêu chạy đến gõ cửa phòng Bì Dập An, nháy một đôi mắt to vô tội, hỏi: “Tớ ở đây, sao lại chết được!”

Bì Dập An muốn đem cô ấy ném xuống lầu cho con chó Nhật tiểu hắc bảo vệ cửa dưới kia.

Sao lại chết à?

Cậu quấy rầy bà đây làm tình!

···

Thật vất vả mới chờ đến cuối tuần tuần thứ tư, Bì Dập An tinh thần no đủ ngủ tới 10 giờ sáng, thức dậy xong, không nhanh không chậm tắm rửa một cái, lúc đắp mặt nạ ra khỏi phòng tắm, Thập Nhị cũng vừa dậy, hà hơi một cái nói chào buổi sáng.

“Sáng gì nữa, 11 giờ rưỡi trưa rồi, tối hôm qua cậu làm gì vậy?” Bì Dập An vừa nhìn vào gương đứng sửa sang lại mặt nạ, vừa mắng Thập Nhị.

Thập Nhị cầm bình nước đá từ tủ lạnh ra, uống một hớp lớn mạnh mẽ, sau khi uống hết sử dụng nước đá còn lại đắp mắt, nói: “Ba giờ sáng hôm qua Thiên Lý Cập phát sóng trực tiếp, tớ thức với anh ấy đến 5 giờ mới ngủ.”

Bì Dập An không thể tưởng tượng nhìn cô ấy: “Sao cậu biết anh ta nửa đêm phát sóng trực tiếp chứ?”

Thập Nhị đúng lý hợp tình nói: “Tớ online theo dõi 24 tiếng 1 ngày!”

“Điên rồi điên rồi.” Bì Dập An nói: “ Cậu cứ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đột tử.”

“Chết thì tớ cũng kéo cậu làm đệm lưng!” Thập Nhị trắng mắt liếc cô một cái, lại hỏi: “Trưa nay ăn gì?”

Bì Dập An nói: “Cậu gọi cơm hộp đi tớ không ăn.”

“Cậu muốn làm gì?”

Bì Dập An: “Không làm gì, buổi chiều tớ muốn mặc bộ váy kẻ ô vuông hở eo nếu bây giờ ăn quá nhiều bụng sẽ to lên thì rất khó xem.”

Thập Nhị a một tiếng, gặm gặm đầu móng tay, khinh bỉ: “Bì Bì, nhớ chụp ảnh bác sĩ Giản cho tớ xem.”

“Ai nói với cậu tớ muốn đi gặp bác sĩ Giản?”

Thập Nhị cười: “Trên thế giới này, ngoại trừ mẹ cậu thì tớ là người hiểu biết lòng dạ của cậu nhất, trong đầu cậu tính toán cái gì muốn giấu giếm tớ được hay sao?”

Bì Dập An cười khẽ. Nói thế cũng không sai, hai người các cô đã gắn bó với nhau thành một khối, “Vậy cậu đi cùng với tớ không được sao?”

“Tuyệt đối là không, tớ không muốn đi xem cậu tán trai đâu. Đúng là thiên lý bất dung mà!”

“···”

Khác với lần trước, Bì Dập An lần này đến phòng khám vô cùng đúng giờ, cô gái trẻ ở ngoài tiếp tân rất có ấn tượng đối với cô bởi vì lần trước đến trễ nửa tiếng, bác sĩ Giản sớm đã không kiên nhẫn, các cô đều suy đoán rằng bác sĩ Giản sẽ tức giận, không ngờ vị tiểu thư này có thể tươi cười đi ra, thật là kỳ lạ.

“Bì tiểu thư, hôm nay trông cô rất đẹp.” Cô nhân viên khen ngợi.

Bì Dập An vui vẻ cảm ơn, hỏi: “Bác sĩ Giản vẫn còn đang xem bệnh cho người bên trong sao?”

Nhân viên cũng chỉ vừa giao ca cho nên không rõ lắm, nói: “Cô chờ một phút, để tôi kiểm tra.”

Nói xong liền gọi điện thoại nội mạng vào văn phòng Giản Chiếu Nam, “Bác sĩ Giản, trong phòng anh bây giờ có tiện vào không?”

Không biết bên kia nói gì đó, cô nhân viên đáp: “Phải, phải là Bì Dập An tiểu thư, tôi biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, cô nhân viên nói với Bì Dập An: “Bác sĩ Giản mời cô vào.”

Bì Dập An cố ý vào toilet một chuyến chỉnh trang lại dáng người, rồi mới uyển chuyển đi đến văn phòng của Giản Chiếu Nam, nhưng chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở ra.

Là bác sĩ Giản, hắn lập tức kéo Bì Dập An vào, Bì Dập An lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một cô gái.

“Trương tiểu thư, đây là bạn gái tôi.” Bác sĩ Giản ôm vai Bì Dập An, trộm nhéo một cái.

Bì Dập An có sóng to gió lớn gì mà chưa từng trải qua, cô vừa nhìn thấy Trương tiểu thư đối diện kia mặt đầy đau thương, thì đã biết có chuyện gì xảy ra, lập tức tính toán trong lòng.

Duỗi tay ôm eo bác sĩ Giản, Bì Dập An đổi giọng, nhẹ nhàng nũng nịu hỏi bác sĩ Giản: “Nam Nam, cô ấy là ai vậy?”

Bác sĩ Giản rõ ràng cả người cứng đờ. Có lẽ là vì đã lớn đến mức như vậy nhưng từng chưa có ai gọi là Nam Nam, hắn không được tự nhiên ho khan một tiếng, cùng Bì Dập An diễn kịch: “Em đừng hiểu lầm, chỉ là bệnh nhân của anh thôi.”

Bì Dập An à một tiếng, chủ động chào hỏi cô Trương tiểu thư kia: “Chào cô, tôi là bạn gái Nam Nam, cô họ Vương à, tối hôm qua tôi có nghe Nam Nam nói có một bệnh nhân nữ họ Vương, cứ luôn muốn anh ấy khám bệnh, còn tưởng rằng là một bà cô, không ngờ là trẻ như vậy.”

Trương tiểu thư mặt cứng đờ, đều là phụ nữ, Bì Dập An có ý gì cô ta hiểu rõ, lạnh mặt nói: “Ngại quá, tôi họ Trương.”

Bì Dập An đương nhiên biết cô ta họ Trương, chỉ là cố ý chọc tức cô ta thôi, cho nên nghe vậy cũng không tỏ vẻ gì, xoay mặt trở về ôm lấy cánh tay bác sĩ Giản, nũng nịu nói: “Nam Nam, Vương tiểu thư đã xem bệnh xong chưa? Em muốn anh đi ăn cơm với em.”

Bác sĩ Giản bị cô kéo vào màn kịch, mồ hôi trên trán rỉ ra “Xem xong rồi, anh đi với em ngay đây.”

Sau đó, nói với Trương tiểu thư: “Trương tiểu thư, tai cô không có vấn đề gì, về sau không cần đến nữa đâu.”

Rõ ràng là đuổi người ta.

Trương tiểu thư tức giận đến mặt cũng tái đi, ngửa đầu dẫm giày cao gót, xoạch xoạch ra cửa.

Trong phòng liền chỉ còn lại Bì Dập An và Giản Chiếu Nam.

Sau khi cửa đóng lại, đôi tay Bì Dập An liền bám vào bả vai Giản Chiếu Nam, cả người dán lên trên người hắn, vừa cười vừa nói: “Anh thấy mặt cô ấy không, tức đến tái đi.”

Khoảng cách quá gần, Giản Chiếu Nam có thể cảm giác rõ ràng bộ ngực mềm mại trêu ngươi của Bì Dập An kề sát hắn, nhưng mà hình như đương sự lại không chú ý lắm, biên độ theo nhịp tươi cười của cô từng chút từng chút cọ cọ lên người hắn.

Hắn thở hổn hển nặng nề, tay nắm chặt thành nắm tay rũ ở hai bên, thanh âm khẽ run: “Bì tiểu thư, cô đứng gần quá.”

Bì Dập An không cười, thân mình cũng không nhúc nhích chút nào, thậm chí còn to gan dùng cánh tay ôm cổ bác sĩ Giản, hơi ngửa đầu nhìn hắn, mặc dù là cách khẩu trang cũng không khó nhìn ra người đàn ông này rất anh tuấn, thịt đã đến bên miệng, Bì Dập An thật sự không có lý do gì không cắn một cái.

“Nam Nam, em là bạn gái anh, bạn gái ôm một chút thì có sao hả?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /36 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Yêu Trong Thân Thể

Copyright © 2022 - MTruyện.net