Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Bì Dập An bị lão Thành khẩn cấp gọi bảo đến đài truyền hình.
Lúc cô đến thì văn phòng đã có không ít người, nhưng lão Thành lại không ở đó, Bì Dập An đem ba lô bỏ vào trong ngăn kéo, gõ gõ tấm ngăn, nhỏ giọng hỏi Á Nam ngồi cách vách: “Xảy ra chuyện gì mà lão Thành lo lắng như vậy, gọi hết toàn bộ chúng ta tới đây, những người khác đâu?”
Á Nam vẫy tay với cô, ý bảo cô đưa tai lại đây, nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Từ có chuyện rồi, không biết đắc tội vị nào ở trên, mà toàn bộ các hạng mục đều bị ngừng, chỉ còn lại “Gia tộc lữ hành”, tiết mục này đã được bộ phận quảng cáo kêu gọi tài trợ xong nên không dừng được, lãnh đạo đài đã chuyển cho đạo diễn Lý tiếp nhận.”
Đạo diễn Lý tên đầy đủ là Lý Lị, bà ấy và sếp trực tiếp của Bì Dập An- lão Thành là vợ chồng, còn là cộng sự, mấy năm nay hai người một người làm đạo diễn, một người làm tổng biên, gầy dựng không ít chương trình nghệ thuật tổng hợp được đón nhận.
Nếu đạo diễn Lý đạo tiếp nhận Gia tộc lữ hành, thì không có lý do gì không tìm lão Thành làm cùng.
Bì Dập An nghĩ thầm sắp tới lại bận tối mặt rồi, tuyệt vọng gật gật đầu, lại hỏi Á Nam: “Lão Thành đâu?”
“Đã cùng đạo diễn Lý đến văn phòng phòng của lãnh đạo đài rồi.”
Không đầy hai phút, toàn bộ thành viên của tổ biên kịch đều đã đến đông đủ, trừ tổng biên lão Thành, thì có tổng cộng bảy người, ba nam bốn nữ, thừa dịp lão Thành không ở đây, cả đám đều tụ lại nói chuyện phiếm, đề tài diễn viên là xoay quanh các câu chuyện dơ bẩn trong ngành.
Thí dụ như một sao nam nào đó đã kết hôn, trong lúc nghỉ giải lao giữa tiết mục đã lén cùng một chuyên viên trang điểm tằng tịu trong phòng riêng, bị vợ hắn dẫn người bắt gian tại trận, nhốt cô chuyên viên trang điểm kia vào phòng vệ sinh không cho ra ngoài.
Lại thí dụ như ai đó thấy nhất ca nào đó cùng lão tổng ra nước ngoài hẹn hò, lão tổng này còn là một ông chú trung niên đã có vợ và con gái đầy đủ.
Cho nên, có người đem giới giải trí so sánh với kỹ viện cao cấp, rõ ràng là vô cùng chính xác, không sai chút nào.
“Làm gì đó, làm gì đó!” Lúc đang nói đến đoạn xôm tụ thì, lão Thành đẩy cửa vào, tay cầm kế hoạch tay kia lật một cách thô bạo, “Gọi các cô
cậu đến đây nói chuyện phiếm à? Họp ngay đi!”
Vừa bắt đầu rồi thì không kết thúc được, giữa trưa cả đám gọi cơm hộp, ăn luôn trong phòng họp, mọi người vừa ăn vừa tiếp tục mồm năm miệng mười bàn bạc.
Khách mời là đã chọn xong, cũng là bảy người, đến lúc đó một biên kịch tương ứng một minh tinh, vừa đủ.
Bì Dập An nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Duyên trên màn hình, nghĩ thầm thật đúng là nói cái gì thì có cái đó, hai ngày trước vừa cùng nói với Thập Nhị chưa từng hợp tác với Cố Duyên, thì giờ hắn liền đưa tới cửa.
Cũng hơi kỳ lạ.
Cứ như vậy bận rộn liên tục ba ngày mới xem như tạm thời có phương án giải quyết được cục diện rối rắm này.
Buổi chiều trước khi khai máy, là họp tổng kết lần cuối, lão Thành quan tâm bọn họ vất vả, tự xuất tiền túi gọi cơm, trái cây và đồ ngọt vân vân, cả đám người tụ tập trong phòng họp ăn đến cái bụng tròn vo.
“Hôm nay "Khiêu chiến mạnh nhất" có phải quay ở phòng lớn không?” Tiểu A nói.
Phòng quay lớn theo như lời hắn nói cũng không phải là phòng lớn nhất ở đài truyền hình, “Khiêu chiến mạnh nhất” là một chương trình được mua bản quyền từ Hàn Quốc, cách mời sẽ tranh đoạt bảo vật với nhau trong trường quay, đạo cụ đã được chuẩn bị từ rất sớm.
Tinh Tinh bỏ một miếng bánh kem dâu tây to tướng vào miệng, nói: “Hình như chỉ ở lầu 1 hoặc lầu 5 thôi, khách mời kỳ này là Cố Duyên và Chung Vệ Triết đó, đúng là đầu tư thật.”
Cố Duyên và Chung Vệ Triết đều là tiểu thịt tươi đang được hoan nghênh, cát xê lên sân khấu đều cao đến mức khiến người ta líu lưỡi, đám người Bì Dập An lần này chỉ một người đã rất nặng rồi, huống chi hai người một lần.
Bất quá chỗ tốt cũng rất lớn, ratings tuyệt đối có bảo đảm.
Thừa dịp lão Thành không ở đây, bảy người lại bắt đầu buôn chuyện, sắp ba giờ chiều mới tạm hoãn, mạnh ai đi lo việc người ấy.
Mới vừa ngồi xuống không đầy hai phút, Giản Chiếu Nam điện thoại tới. “Bác sĩ Giản?”
“Bì Dập An, cô đang trên đường sao?” “Bác sĩ Giản, tôi... tôi...”
Giản Chiếu Nam bên kia vừa dứt lời, liền nghe thấy Bì Dập An bên này nhiều thanh âm rối loạn ồn ào.
Bì Dập An đang gọi điện thoại, vừa mở to mắt nhìn Cố Duyên chân dài hai mét ôm một cái “rương bảo vật”, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào văn phòng tổ biên tập, phía sau còn đi theo một nhân viên quay phim cũng nghiêng ngả lảo đảo y hệt.
Bì Dập An hơi hơi cúi người xuống, giấu mình vào ô vuông bàn làm việc, nghĩ dù sao cũng không quan hệ gì tới mình, nhưng không ngờ là, cô còn chưa kịp trả lời bác sĩ Giản, thì Cố Duyên đã cúi người giấu cái rương xuống dưới bàn cô ngồi.
Bì Dập An lập tức cúp điện thoại, cô đang ngồi trên ghế có điểm tựa, theo bản năng chống chân một cái, lui về sau một bước.
Không ngờ lại bị một bàn tay Cố Duyên túm lấy ghế dựa kéo trở về.
“Chị ơi, xin chị giúp tôi che lại một chút! Có người đuổi giết tôi!” Cố Duyên chắp tay trước ngực, giương một khuôn mặt làm mê đắm muôn vàn thiếu nữ, đáng thương vô cùng cầu xin Bì Dập An.
Những điều này đều bị máy quay phim quay được hết.
Bì Dập An bản thân chính là biên kịch nghệ thuật tổng hợp, những chuyện vòng vòng cong cong này so với ai khác cô cũng đều rõ ràng hơn, hơn nữa anh quay phim này cô cũng quen biết.
Thật sự không có lý do gì không phối hợp, huống chi đối phương còn là Cố Duyên.
Bì Dập An nhanh chóng sửa sang lại biểu cảm trước ống kính, giơ một động tác OK với Cố Duyên, Cố Duyên ngọt ngào nói cảm ơn chị, sau đó nói với máy quay, anh đi mau đi, nếu không bọn họ sẽ phát hiện tôi!
Nói tóm lại, đem một tiết mục đã có sẵn kịch bản suy luận thêm và điều chỉnh tình huống vô cùng chính xác, ngay cả biểu cảm nôn nóng cũng diễn nhập vai hết sức.
Không hổ là diễn viên được đào tạo chính quy ra, so với những minh tinh được phát hiện nhờ các cuộc thi tuyển chọn đúng là có khác biệt rất lớn.
Tuy là da mặt dày như tường thành nhưng Bì Dập An hiện nay cũng có chút xấu hổ, nam minh tinh đang được hoan nghênh hiện cuộn tròn trốn ở dưới bàn làm việc của cô, đối diện với chân cô, cũng may hôm nay cô không mặc váy nếu không càng thêm khó xử.
Bên cạnh toàn bộ các đồng nghiệp đều đang che miệng cười vui sướng, không một ai cứu cô, đúng là đám người khốn kiếp!
“Chị, chị ơi.” Cố Duyên thấp giọng gọi cô: “Bọn họ tới chưa?”
Bì Dập An ra bên ngoài nhìn nhìn, diễn viên thì không có một ai, nhưng những cô gái nghe nói Cố Duyên ở đây, thì tò mò chạy đến xem không ít.
“Không có.” Cô nói.
Tránh mất 3 phút nhưng không thấy có ai đến tìm, Cố Duyên lúc này mới bò ra từ dưới bàn làm việc của Bì Dập An, trước khi đi còn nói với Dập An một câu ngọt ngào: “Cảm ơn chị nhé.”
Bì Dập An ngoài cười nhưng trong không cười nói: Không cần khách sáo.
Thật ra cô không hề thích xuất hiện trên màn ảnh, đặc biệt là cùng với nam minh tinh, bởi vì chỉ cần các fans của người đó vây lại xé xác cô, thì kể cả cặn bã cũng không còn
Sau khi Cố Duyên rời khỏi, trò khôi hài này tạm thời cũng hạ màn.
Đám Tiểu A, Tinh Tinh lập tức vây quanh lại, mồm năm miệng mười hỏi: “Bì Bì, cùng Cố Duyên tiếp xúc thân mật có cảm giác gì hả?”
“Có phải rất hưng phấn không?”
Lung tung rối loạn, cái gì cũng nói được.
Bì Dập An lập tức bảo ngừng lại “Lão Thành sắp quay lại, nhìn thấy chúng ta túm tụm ở đây không làm việc thế nào cũng sẽ trừ hết tiền thưởng quý này cho xem.”
Trời đất bao la, tiền là lớn nhất, mọi người sôi nổi làm chim thú bay đi.
Khoan đã, Bì Dập An cảm thấy mình hình như đã quên một chuyện quan trọng rồi.
A, là bác sĩ Giản!
Bì Dập An nhanh chóng gọi điện thoại lại. “Alo alo, chào anh, bác sĩ Giản!”
Giản Chiếu Nam thanh âm không còn ôn nhu như trước, rõ ràng mang theo một chút tức giận: “Bì Dập An, cô giải thích một chút đi, vì sao lại không đến bệnh viện mà còn cúp máy của tôi.”
Bì Dập An a một tiếng, cảm khái nói: “Bác sĩ Giản, hôm nay anh không gọi tôi là Bì tiểu thư nữa.”
Giản Chiếu Nam quả thực là bị cô chọc cười, hôm nay hắn đợi Bì Dập An ở phòng khám hơn hai tiếng, rốt cuộc kìm nén không nổi nữa mới gọi điện thoại cho cô, kết quả đối phương nói câu ‘ tôi tôi ’ rồi cúp máy, chờ khi cô lấy lại lương tâm phát hiện ra mà gọi lại, thì dẻo mồm dẻo miệng như thế.
Quả thực không thể tức giận được với cô.
Giản Chiếu Nam thở dài, nói: “Hôm nay là ngày có phải tái khám, có phải cô đã quên không?”
Bì Dập An đúng là đã quên, hơn nữa tình huống hiện giờ cô căn bản là không thể đi được, tan sở cũng phải 9 giờ tối rồi.
“Công việc của tôi hai hôm nay rất bận, thật sự là không đi được, hơn nữa tôi cũng không muốn, nhưng bác sĩ Giản, về sau tái khám những ngày tiếp theo có thể tôi cũng không đi được.” Bì Dập An nói, cô không có nói dối, sắp đến ngày quay đầu tiên rồi, cô thực sự là không thể đi được.
Sau khi cô nói xong câu đó, Giản Chiếu Nam vẫn tiếp tục im lặng. Bì Dập An hơi chột dạ: “... bác sĩ Giản?”
“Tai của cô nếu không nhỏ thuốc, thì không ổn đâu, như vậy đi, hôm nay khi nào cô tan tầm, tôi đem thuốc qua cho cô.” Giản Chiếu Nam nói.
Bì Dập An chần chờ một chút, ngượng ngùng nói: “Vậy phiền bác sĩ quá...”
Giản Chiếu Nam nghiêm túc cắt ngang: “Bì tiểu thư, nếu cô không cần tai nữa, thì cứ việc từ chối tôi đi.” Trong giọng nói mang theo mười phần
uy hiếp.
Sao lại trở lại là Bì tiểu thư rồi...
“Tốt, vậy làm phiền anh, để tôi gửi địa chỉ cho anh.” Bì Dập An bất đắc dĩ nói.
Giản Chiếu Nam lạch cạch một tiếng cúp điện thoại.
9 giờ tối hôm đó, xe Giản Chiếu Nam đúng giờ xuất hiện dưới lầu đài truyền hình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");