Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Bác sĩ Giản?” Bì Dập An mở miệng.
Giản Chiếu Nam ừ một tiếng, hỏi: “Bây giờ cô đang ở đâu?”, Ngữ điệu trước sau như một hết sức ôn nhu thân thiết.
Bì Dập An nghẹn lời, cô không thể nói mình đang làm tình ở khách sạn, đành hỏi ngược lại: “Anh có chuyện gì sao?”
Giản Chiếu Nam: “Đề nghị lần trước của cô, tôi đã có câu trả lời.” “···”
Bì Dập An thật lâu không nói lời nào, thật là bị Giản Chiếu Nam làm cho khá khiếp sợ.
Thật ra đã tiếp xúc được vài lần, hứng thú của Bì Dập An đối với Giản Chiếu Nam không hề giảm xuống mà còn tăng lên, nhưng cần phải suy nghĩ rõ ràng bởi vì cô không thể cảm giác được Giản Chiếu Nam có cùng chung quan niệm với cô hay không, người đàn ông này nghiêm túc hàng thật, sinh hoạt cá nhân vô cùng sạch sẽ.
Nếu có quan hệ với hắn thì có khả năng sẽ không dứt ra được, cũng không giải quyết được hậu quả.
Điều này làm cho Bì Dập An cảm thấy vô cùng khiếp sợ, cô là người theo chủ nghĩa không kết hôn, ngay cả yêu đương cũng cảm thấy rất
phiền, thì nói gì đến chuyện kết hôn và sinh con? Cho dù ngay cả lúc nằm mơ, thấy mình đang kết hôn thì cô cũng có thể bị dọa đến mức tỉnh lại.
Nói ngắn gọn, cô chính là một cô nàng ích kỷ không chịu trách nhiệm, mặc quần áo vào thì sẽ trở mặt không nhận ra ai cả.
Còn cái đề nghị mà Giản Chiếu Nam nói, là hôm đó sau khi Bì Dập An hôn hắn, vì muốn làm hắn sợ cho nên đã nói.
Cô đã nói như thế này ‘Bác sĩ Giản, anh có phải muốn yêu đương với tôi không?’
Giản Chiếu Nam hoàn toàn không nghĩ tới cô có thể gọn gàng dứt khoát như vậy hỏi hắn, lập tức đỏ bừng mặt, chân tay luống cuống gật gật đầu, rõ ràng đã là đàn ông 30, và vẫn còn ngây thơ như một học sinh trung học.
Bì Dập An cười nói: “Nhưng mà làm sao bây giờ, tôi hoàn toàn không muốn yêu đương với anh.”
Giản Chiếu Nam sửng sốt, ngây ngốc nhìn cô, sau một lúc lâu mới hỏi: “Vậy vừa rồi tại sao...”
Trong gió đêm, Bì Dập An cười giống như một con mèo trộm được cá: “ Vì sao lại hôn anh à? Bởi vì tôi muốn lên giường với anh.”
Giản Chiếu Nam khuôn mặt lập tức cứng lại, hắn thậm chí còn cho rằng mình bị ảo giác, “Cô vừa nói gì?”
“Tôi nói, bác sĩ Giản à, anh có muốn làm bạn giường của tôi không?”, Bì Dập An mở miệng vô cùng tự nhiên: “Tôi cũng vì tốt cho anh thôi, tôi là
loại người chỉ có nhiệt tình trong 3 phút. Nếu muốn yêu đương với tôi sợ là trên đầu anh sẽ có một tòa đại thảo nguyên Hulunbuir xanh ngát, bạn giường rất tốt mà, chúng ta có thể giao lưu tìm hiểu sâu sắc về mỹ học của thân thể con người, hơn nữa cũng không làm ảnh hưởng đến việc anh tìm kiếm tình yêu đích thực khác của anh.”
Đêm đó, Giản Chiếu Nam không nói một lời đưa cô về nhà, trên mặt sắp kết được một tầng sương lạnh, Bì Dập An cảm thấy hắn không mở miệng mắng cô thì đã là có giáo dục vô cùng tốt.
Ở những phút cuối cùng, Bì Dập An còn muốn trêu chọc hắn một chút, trước khi xuống xe còn hôn hắn thêm một cái, không biết xấu hổ nói: “Suy nghĩ cho kỹ rồi gọi tôi.”
Bây giờ quả báo tới rồi Giản Chiếu Nam nói hắn đã nghĩ kỹ, muốn gặp cô.
Nhưng mà cô vẫn còn ở trên giường với Lạc Nhất.
“... Ưm... anh...” Đang lúc chần chờ không biết tự tiện như thế nào, thì Bì Dập An đã bị Lạc Nhất kích thích nhẹ rên lên, người này thừa dịp cô nghe điện thoại liền hôn lên huyệt khẩu của cô, đầu lưỡi linh hoạt bắt chước sự qua lại thọc vào rút ra, ngón tay còn để trên â/m đ/ế trêu chọc xoay quanh.
Không thể đá hắn ra được, cánh tay mạnh mẽ của Lạc Nhất ngăn chặn chân cô, vừa trêu chọc cô, vừa nhìn cô cười xấu xa.
“... Sao vậy?” Giản Chiếu Nam hỏi.
Lạc Nhất tiếp tục chơi xấu, ngậm lấy phần nhô lên cứng rắn dùng răng nhẹ nhàng chà sát, ngón giữa tay phải thăm dò xuống liên tục thâm nhập,
cắm ra một mảnh vệt nước, ngoác miệng nở ra một nụ cười xấu xa, rồi dùng cực thanh âm đầy dục vọng khẽ hỏi cô: “Chị, sướng không?”
Bì Dập An run rẩy cười một tiếng ngắn ngủi, trong cổ họng ngâm ra một tiếng cảm thán: “Sướng lắm cưng ơi.”
Ngón tay cái ấn tắt điện thoại, tùy tiện ném xuống dưới giường.
Bì Dập An một tay ấn đầu Lạc Nhất, sướng đến mức đầu đều tê dại, mũi chân quắp lại, cuối cùng ngửa đầu động tình rên rỉ.
Lần này xong việc thì đã sắp 9 giờ, Bì Dập An không quan tâm Lạc Nhất giữ lại vội vọt vào phòng tắm, sửa soạn về nhà.
Lúc ra ngoài Lạc Nhất vẫn còn ồn ào trên giường rằng ‘mỗi lần dùng xong hắn liền trở mặt không nhận người ’, khuôn mặt u oán như cung phi bị hoàng đế quẳng vào lãnh cung.
Bì Dập An xoa xoa mái tóc rậm rạp của hắn, dường như an ủi hôn hôn lên trán hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngoan đi, chị phải đi làm.”
Lúc cô lái xe về đến cửa tiểu khu thì đã thấy được xe của Giản Chiếu Nam.
“Bác sĩ Giản.” Bì Dập An gõ gõ cửa sổ xe, kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “ Anh chờ ở đây bao lâu rồi?”
Giản Chiếu Nam không trả lời cô, biểu tình trang trọng hỏi: “Có thời gian đi uống một ly cà phê không?”
Nếu là ngày thường, Bì Dập An tám phần là sẽ đồng ý, chỉ là hiện giờ thân thể của cô có chút không chịu nổi, thật sự không có tinh thần ứng phó với bác sĩ Giản, “Không rảnh, có việc gì anh cứ nói đi.”, trong giọng nói thể hiện rõ sự không kiên nhẫn.
Hai người liền ngồi trong xe trò chuyện một lát.
“Lần trước cô hỏi tôi có đồng ý cùng với cô...” Ngập ngừng một lúc lâu, bác sĩ Giản trước giờ thành thật quả nhiên không thể nói được hai chữ ‘bạn giường’, hắn rũ mắt, cúi đầu nói: “Tôi đồng ý.”
Bộ dạng đó giống như là một cô gái nhỏ bị ép buộc bán thân.
Bì Dập An thiếu chút nữa không nhịn được cười, cô thực không ngờ hắn thật sự lại đi nghiêm túc suy nghĩ, về lời đề nghị mà cô chỉ thuận miệng nói lung tung, cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, chuyện này đối với hai bên đều tốt, hắn cũng không có hại gì, không có lý do gì không đồng ý.
“A, được.” Bì Dập An ngữ điệu vững vàng, giống như đối với quyết định này của hắn không có vui sướng hay là buồn bã gì, đó là một loại thái độ sao cũng được.
Giản Chiếu Nam sống đến hai mươi tám tuổi, hai mươi bốn năm đầu vẫn luôn đắm chìm trong việc học, gần bốn năm sau chỉ lo cho công việc, chưa từng quen bạn gái, tất cả những chuyện đã qua vào thời học sinh thì đối phương cũng đều là các cô gái tri thư hiểu lễ, còn thẹn thùng hơn so với hắn.
Sau này đi làm cũng gặp phải một vài cô gái lì lợm bám riết, Trương tiểu thư chính là một trong số đó, nhưng mà ngoại trừ cảm thấy phiền chán thì cũng không có tiếp xúc gì khác.
Nói ngắn gọn, hắn trước từng gặp phải loại con gái ở đẳng cấp này như Bì Dập An.
Trong lòng rất muốn ngoài mặt chối từ, hư hư thật thật. Khiến hắn không biết phải làm sao.
·····
Vẫn như kế hoạch đã phân công, Bì Dập An lần này là cùng một tổ với Giang Sơn và Kiều Vũ, cô là biên kịch, bọn họ hai người là quay phim, nhóm của ba người chịu trách nhiệm về Ngôn Tinh Đồ.
“Gia tộc lữ hành” có bảy khách mời, trong đó năm người thường trú tại Bắc Kinh, hai người khác là ngôi sao nữ đã nổi tiếng từ lâu ở Hongkong và Thượng Hải.
Ngôn Tinh Đồ và Cố Duyên đều sống ở Bắc Kinh, trùng hợp chính là, hai người này lại còn ở cùng một tiểu khu.
Trên xe, Tưởng Đông và Bì Dập An ngồi chung với nhau, câu được câu không cùng nói chuyện phiếm, Tưởng Đông là người phụ trách Cố Duyên, bây giờ lại đang trên đường đến nhà Cố Duyên, câu chuyện không khỏi xoay quanh đề tài về hắn.
“Cố Duyên tính cách rất tốt, hơn nữa làm việc rất có tâm.”, Tưởng Đông và Cố Duyên đã hợp tác chung một lần, đối hắn cũng coi như có chút hiểu biết.
Bì Dập An đột nhiên thấy lạnh sống lưng, Cố Duyên tính cách tốt?
Dù sao cô cũng không nhìn thấy được.
Cô cười hì hì xoay chuyển vấn đề: “ Cho dù là tính cách không tốt có đông ca xuất mã, thì còn không thể quản lý được nghệ sĩ sao?”
Tưởng Đông kỳ thật cũng rất lấy làm tò mò Bì Dập An vì sao không muốn nói tới Cố Duyên, tất cả các thành viên nữ trong tổ có ai mà không muốn làm việc cùng với thịt tươi, biết đâu chừng còn có thể kết được một đoạn sương sớm nhân duyên, đây là thái độ bình thường của những người trong ngành, cũng không có ai cảm thấy có gì không đúng.
“Chị An, không phải chị cùng với Cố Duyên quan hệ rất tốt sao, sao lần này là không làm với cậu ta?” Kiều Vũ ngồi ở phía sau cũng thăm dò tham dự vào cuộc nói chuyện.
Bì Dập An lười giải thích, bỏ đi, nói nhiều thì sai nhiều nói ít thì sai ít, cô không thích nói chuyện thị phi trong lúc làm việc, liền ứng phó: “Ngôn Tinh Đồ cũng không tệ, tương lai rất có tiền đồ.”
Trong lúc nói chuyện thì xe đã đến tiểu khu, 6 người chia ra hai hướng tiến hành quay.
Nội dung quay hôm nay chủ yếu là bất ngờ đến nhà khách mời, mục đích là bật mí chỗ ở cá nhân của các ngôi sao này để làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người xem.
Đương nhiên, nói là “Bật mí”, kỳ thật hai bên đã sớm thỏa thuận rõ ràng, mọi thứ đều có “Kịch bản”.
Lúc gõ cửa nhà Tinh Đồ, là mẹ cậu ấy mở cửa, bà ấy là người đại diện của con trai, tất cả mọi hoạt động lớn nhỏ đều phải qua tay bà ấy, “Gia tộc lữ hành” Lần này chính là do bà tiếp nhận, hiểu biết trong ngành tuyệt đối không thấp hơn so với Bì Dập An.
Bây giờ nhìn thấy bọn họ tới giả vờ kinh ngạc: “Mọi người đến sớm quá, Tinh Đồ vẫn còn chưa rời giường!”
Sau đó quay cảnh Ngôn Tinh Đồ vẫn còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Bì Dập An nói chuyện hai câu cùng với mẹ Ngôn, rồi vào phòng ngủ của Ngôn Tinh Đồ.
Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, trên tường còn dán poster ký tên một ngôi sao bóng đá nào đó, tủ đầu giường có một quyển sách toán học đang mở ra của học sinh sơ tam, chứng minh người nằm trên giường tối qua đã ôn bài đến tận khuya, hay thế nào cũng đều cảm nhận được đây là một ngôi sao nhí có cuộc sống sinh hoạt lành mạnh và tích cực.
Ngôn Tinh Đồ nghe tiếng bước chân, giả vờ tỉnh lại đúng lúc, ra vẻ kinh ngạc vô cùng, sau đó lại “ngượng ngùng” cười, rồi nhìn màn hình và nói: “Mọi người lừa em không phải nói 8 giờ sao, bây giờ mới 7 giờ. Chết em rồi, bây giờ em rất xấu xí lại bị mọi người phát hiện được.”
Bì Dập An nghĩ thầm không hổ là ngôi sao nhí, diễn xuất không phát hiện được một sai lầm gì!
Mọi thứ kế tiếp đều thuận buồm xuôi gió, hai nội dung thu xếp hành lý và phỏng vấn trước khi đi du lịch Ngôn Tinh Đồ đều làm rất tốt, thỉnh thoảng còn chứng tỏ mình khá thông minh chỉ là đột nhiên lúc đi ra cửa, cậu ta lại nói: “Anh Duyên chắc cũng sắp quay xong rồi, chúng ta qua bên đó tìm anh ấy đi!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");