Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Em là con gái con đứa, con gái không thể kéo áo lên như vậy, hiểu không?”
Cố Tuyết Cầm vỗ nhẹ vào cái tay nhỏ của Long Tiểu Tịch, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Nhưng mà em thật sự đói bụng quá, bụng cũng kêu lên rồi!”
Long Tiểu Tịch nhìn bụng mình, nét mặt rầu rĩ nói.
“Đói bụng cũng không được”.
Cố Tuyết Cầm lại nói.
“Được rồi được rồi, em nhớ kỹ lời chị nói rồi”.
Long Tiểu Tịch nghe vậy, một mặt ủy khuất đáp.
Bởi vì cô bé mập cũng ở đây, Cố Tuyết Cầm luôn phải nắm tay cô bé, đối với cô bé mập mà nói thì nơi này có quá nhiều người xa lạ.
Có điều, cô bé mập cũng rất hiểu chuyện, vừa nãy bắt đầu còn giúp Long Thiên Tiếu bày xếp đồ đạc, sau đó ra chơi cùng Long Tiểu Tịch, sau khi Long Tiểu Tịch bị Sở Uyển Tình ôm đi, cô bé vẫn luôn đứng bên cạnh Cố Tuyết Cầm.
Đối với cô bé mà nói, chị gái xinh đẹp trên người tỏa ra mùi thơm này có thể là những người mà cô bé quen biết đếm trên đầu ngón tay.
“Bên này tôi đã xong rồi, mọi người có thể nếm thử”.
Đúng vào lúc này, Sở Uyển Tình mở miệng nói, nhìn thấy kiệt tác của chính mình, vẻ mặt của Sở Uyển Tình vô cùng thỏa mãn.
Con cá này được nướng chín vừa phải, có màu vàng óng ánh, thậm chí còn có thể nhìn thấy một ít dầu cá vàng chảy ra từ trong thân cá, khiến người ta vừa nhìn một cái liền muốn giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Mọi người nghe thấy vậy liền tập trung qua đó.
Những người đang vây quanh Long Thiên Tiếu rõ ràng đã bớt đi nhiều.
Nhưng bên cạnh Long Thiên Tiếu vẫn có những fan hâm mộ trung thành, đó là Long Tiểu Tịch, cô bé mập còn cả Cố Tuyết Cầm.
Tần Tiểu Manh vốn rất tin tưởng tay nghề của Long Thiên Tiếu, theo cô ấy thấy chỉ cần nếm thử qua tay nghề của Long Thiên Tiếu thì không còn gì phải luyến tiếc nữa.
“Không phải con đói bụng rồi hả? Không qua bên đó nếm thử sao?”
Long Thiên Tiếu nói với Long Tiểu Tịch.
“Con không cần, chị gái xấu xa đó lúc nào cũng muốn bắt lấy con”.
Long Tiểu Tịch nghe vậy có chút tức giận nói.
“Nào nào nào, để tôi nếm thử chút, để tôi nếm thử”.
Lúc này, Tần Tiểu Manh chen vào trong đám người rồi hét lên, thật rất vất vả mới chen lên vị trí đầu tiên, cô ấy bèn cầm đũa gắp lấy một miếng đưa lên miệng rồi nuốt xuống.
“Thơm, rất thơm đấy, rất ngon, mùi vị quả thực rất ngon, like!”
Tần Tiểu Manh ăn một miếng rồi bình luận.
“Cho bố nếm thử nữa!”
Lúc này, Tần Viễn Lâm cũng đi tới, gắp lấy một miếng đưa lên miệng thưởng thức.
“Không tồi, không tồi, mùi vị quả thực rất ngon, tay nghề của cô Sở quả nhiên vô cùng tốt”.
Sau khi Tần Viễn Lâm nhấm nháp một miếng cũng khen không dứt lời.
Sở Uyển Tình nướng không ít đồ, đủ để mọi người cùng nhau thưởng thức.
“Cảm ơn chủ tịch Tần!”
Sở Uyển Tình nghe vậy, vô cùng vui mừng nói. Cô ấy thậm chí còn có cảm giác, cuối cùng cũng có thể lấy được 30 ngàn tệ về tay rồi.
30 ngàn tệ, đó là 30 ngàn tệ đấy, nghĩ đến đây, Sở Uyển Tình đã có chút không nén nổi kích động rồi.
“Quả thật là mùi vị rất ngon, những người trong nghề như chúng tôi nướng đồ ăn cũng không được ngon như vậy”.
“Đúng vậy, xem ra cô Sở quả nhiên là có tài năng trời phú”.
“Đâu chỉ có tài năng trời phú, tôi cảm thấy cô Sở hẳn đã làm nhiều rồi, bằng không sao có thể nướng được cá có mùi vị ngon như vậy!”
Sau khi mọi người thưởng thức tay nghề của Sở Uyển Tình xong, đều khen không dứt lời, điều này khiến Sở Uyển Tình vô cùng đắc ý.
Khi Sở Uyển Tình nhìn sang Long Thiên Tiếu, thấy anh vẫn đang nấu, trong lòng cô ấy đã nắm chắc phần thắng, thậm chí đã bắt đầu tính bước kế tiếp phải tiêu tiền như thế nào rồi.
“Ài, anh rể, anh rốt cuộc xong chưa vậy, nếu như không được thì liền nhận thua đi. Tinh thần hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai, sau khi tôi lấy được giải thưởng sẽ cho anh một cái lì xì lớn”.
Lúc này, Sở Uyển Tình có vài phần khiêu khích nói, chỉ là lúc này, Long Thiên Tiếu vẫn đang chuyên tâm nướng thịt.
“Hừm, chị gái xấu xa!”
Long Tiểu Tịch nhìn về phía Sở Uyển Tình, hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Bên này tôi cũng làm xong rồi”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu đột nhiên nói. Lượng đồ anh nướng có hơi nhiều, ít nhất cũng phải đến 5 cân, hơn nữa anh đồng thời nướng hai con cá cho nên hiển nhiên có lâu hơn một chút.
“Để con thử trước, con cá này đáng yêu như vậy, con cũng muốn ăn cá”.
Long Tiểu Tịch nghe thấy vậy liền đi qua đó, vẻ mặt hưng phấn nói.
Long Thiên Tiếu thấy thế liền tách con cá lớn ra, đặt vào cái bát trong tay Long Tiểu Tịch một miếng, Long Tiểu Tịch dùng đũa gắp cá lên miệng ăn thử.
“Ngon quá ngon quá, thơm quá!”
Long Tiểu Tịch vừa ăn vừa không ngừng tán thưởng.
“Mọi người, bên này anh Long cũng xong rồi, tất cả mọi người cùng qua đây nếm thử đi. Tay nghề nướng cá rất tốt, sau khi mọi người ăn xong, hi vọng có thể đưa ra nhận xét khách quan”.
Lúc này, Tần Viễn Lâm nói với mọi người. Mọi người nghe thấy vậy cũng di dời sự chú ý qua bên này.
Dẫn đầu là một bác gái là người làm của Tần Viễn Lâm, tầm bốn mươi năm mươi tuổi, bác ấy khí thế hừng hực đi tới.
“Mọi người đừng cử động, để tôi nếm thử trước đi!”
Bác gái ngăn mọi người lại, rồi lập tức vui vẻ đi tới thưởng thức món nướng của Long Thiên Tiếu.
Bác ấy gắp một miếng rồi đưa lên miệng ăn.
Đưa vào trong miệng cảm giác giòn lại không mất đi sự xốp mềm, cắn xuống một miếng, dầu vàng thơm tràn qua kẽ răng, hương vị thơm ngon béo giòn tràn ngập khoang miệng.
Sau khi bác gái cắn một miếng, hai mắt nhắm lại, tựa hồ như đang nghĩ đến điều gì đó.
Mọi người thấy một màn này, mặc dù phải chờ đợi, bọn họ cũng vô cùng tò mò, cá mà cậu Long nướng rốt cuộc ăn vào có mùi vị thế nào.
“Thế nào, mùi vị thế nào, có ngon không?”
Vì để cho chính mình không rơi nước mắt nữa, bác gái hơi ngẩng đầu lên, chếch một góc 45 độ lên trời.
“Bác gái, không cần phải vậy, không thể ăn thì không ăn nữa!”
“Đúng vậy, hà tất gì phải thế, không ăn được thì đừng miễn cưỡng bản thân quá!”
“Ăn xong khóc thành thế này, món cá nướng đó phải khó ăn thế nào đây!”
Nhìn thấy bộ dạng của bác gái, mọi người không nhịn được đau lòng thay. Đột nhiên cảm thấy bác gái này là người đầu tiên nếm thử tay nghề của Long Thiên Tiếu thật sự quá thảm thương đi.