Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên một con đường của thành phố Hoa Hải có một chàng trai tóc dài đứng trước một căn nhà, ánh mắt có nét hồi tưởng lại quá khứ.
Cuối cùng cũng trở về rồi!
Năm năm trước, Lâm Trạch bị người ta đẩy xuống vách núi, ngã vào dòng xoáy thời gian đã xuyên không đến thế giới tu chân.
Để được tiếp tục sống, anh đã phải vượt qua bao gian khổ mới đoạt được thần vị, ngồi lên bảo tọa đứng đầu hàng chục nghìn tông phái, trở thành tiên linh thánh tôn khiến mọi người phải sợ hãi!
Nhưng không ngờ anh lại bị người thân cận nhất phản bội, bị phế bỏ gần như toàn bộ tu vi, chỉ còn lại tấm thân tàn ma dại lại rơi vào trong vòng xoáy thời gian!
"Không ngờ trong cái rủi lại có cái may, vậy mà lại được trở về trái đất, thoáng một cái đã năm năm rồi".
Lâm Trạch khẽ cười, trong ánh mắt anh lóe lên một tia lạnh lẽo.
Mặc dù suýt nữa là tan xác nhưng thần đan của anh vẫn còn.
Đợi đến lúc anh hồi phục lại tu vi của mình, người mà năm năm trước đẩy anh xuống vách núi và cả mấy tên khốn ở thế giới tu chân kia cũng không một ai có thể chạy thoát!
"Mẹ! Vợ ơi, anh về rồi!"
Lâm Trạch điều chỉnh lại tâm trạng, dứt khoát bước đến trước cửa nhà.
Anh móc một chiếc chìa khóa cũ trong túi ra định mở cửa, nhưng tay anh nhanh chóng dừng lại.
Đổi khóa rồi?
Lâm Trạch cười rồi lấy một chiếc ghim tóc nhỏ ra: "Tôi là thợ sửa khóa chuyên nghiệp đó".
Rắc rắc, khóa cửa đã được mở.
"Chị Tống Nhã, người đó là tên trộm trong ti vi phải không?"
Lúc này một giọng nói trẻ con đột nhiên vang lên sau lưng Lâm Trạch.
Vẻ mặt Lâm Trạch hơi lúng túng, vội vàng quay lại muốn giải thích nhưng vừa quay đầu lại thì anh đã ngây ra.
Đằng sau anh là một cô gái cao dong dỏng đang nắm tay một bé gái rất đáng yêu.
Cô gái có một gương mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy ngắn bó sát màu da lộ ra đường cong cơ thể một cách tinh tế và đôi chân dài trắng trẻo nõn nà.
Cô còn khoác ngoài một chiếc áo khoác da màu đỏ, mái tóc dài xoăn bồng bềnh càng khiến cô trở nên gợi cảm và trưởng thành hơn.
Bé gái đang nắm tay cô tầm bốn tuổi, rất dễ thương, khuôn mặt bé gái xinh xắn như búp bê sứ vậy, đúng là một mỹ nhân nhí, đôi mắt to tròn của bé gái tò mò nhìn về phía Lâm Trạch.
Lúc cô bé nhìn Lâm Trạch, anh cũng ngơ ngác nhìn lại.
Trong lòng anh dâng lên một cảm giác thân thuộc, một khuôn mặt tuyệt đẹp dần dần nhập làm một với khuôn mặt của cô bé kia.
Giống quá, thật sự rất giống!
"Anh đang làm gì vậy?"
Cô gái kia lên tiếng, ánh mắt cô nhìn Lâm Trạch có chút bực bội, thằng cha này cứ nhìn chằm chằm con gái nhà người ta là thế nào?
"Chú ơi, chú là ăn trộm sao?", bé gái tò mò hỏi và nở một nụ cười rất dễ thương.
"Chú…", Lâm Trạch ngây người nhìn bé gái, cảm giác thân thuộc chắc chắn sẽ không sai!
Cô bé dễ thương này chính là con gái của Lâm Trạch ư?
"Anh là… Lâm Trạch? Chồng của Nhan Khinh Nguyên?"
Đột nhiên ánh mắt của Tống Nhã trợn tròn rồi vội vàng lôi một tấm ảnh từ trong túi ra, cẩn thận so sánh với Lâm Trạch.
Càng nhìn Tống Nhã càng kích động, sau đó cô buông tay bé gái ra, bước nhanh về phía Lâm Trạch.
"Đúng đúng đúng! Là tôi đây!"
Nghe vậy Lâm Trạch lập tức vui ra mặt, cô gái này biết tin tức của vợ anh sao?
"Bốp!"
Một tiếng bốp giòn tan vang lên, Tống Nhã bước đến giáng một cú tát dứt khoát vào mặt Lâm Trạch.
Sắc mặt Lâm Trạch bỗng trở nên hoang mang.
Đột nhiên bị đánh anh cũng bối rối, còn chưa kịp tránh, mà căn bản anh cũng không nghĩ tới chuyện này.
Cô gái này kích động chạy tới để tát anh một cái sao?
Tống Nhã tát xong rồi mới tức giận mắng chửi: "Đồ đàn ông phụ tình! Tên khốn làm bụng con nhà người ta to lên rồi chạy mất hút!"
"Đồ đàn ông phụ tình! Trước đây tôi có làm chuyện đó với cô sao?", Lâm Trạch ngây người, sao anh không nhớ ra có chuyện này vậy?
Nghe câu này, Tống Nhã trợn trừng mắt, tên khốn này đến chết cũng không thay đổi, còn dám đùa giỡn với mình!
Cô lập tức giơ tay lên định tát cho Lâm Trạch một cái nữa.
Nhưng lần này Lâm Trạch đã bắt được cánh tay của cô, ánh mắt lạnh lùng nói: "Cô gái, cô đang tìm cái chết đấy!"
"Anh còn quay lại đây làm gì? Anh hại nhiều người như vậy rồi còn định hại luôn cả con gái của anh sao!", Tống Nhã tức giận, cố giãy dụa nhưng không thể rút tay của mình ra, chỉ có thể lớn tiếng mắng.
"Hại con gái tôi?", Lâm Trạch hoảng hốt một lúc rồi biến sắc: "Khinh Nguyên và mẹ tôi không có chuyện gì chứ? Cô là ai?"
"Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Nhan", Tống Nhã nắm chặt tay, răng cắn chặt môi.
Chính con người này là kẻ phụ tình đã hại cả cuộc đời của Nhan Khinh Nguyên!
"Bốn năm trước tổng giám đốc Nhan đã được anh trai đưa về, còn mẹ của anh đã mất một năm trước rồi".
Tống Nhã vung tay một cái đã rút được ra, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Nhan Khinh Nguyên có xuất thân cao quý, là mỹ nhân số một của thành phố Hoa Hải, còn là nhân tài khởi nghiệp trẻ nhất trong mấy chục năm trở lại đây ở thành phố này, kiều nữ được vô số người săn đón sao lại để mắt tới tên vô dụng này chứ.
"Tổng giám đốc Nhan đã trở về nhà họ Nhan rồi, dòng họ đã sắp xếp cho cô ấy một đám cưới môn đăng hộ đối, anh đã về quá muộn".
"Rầm!"
Nghe xong, xung quanh người anh như vang lên tiếng đổ vỡ lạnh lẽo, mái tóc dài của Lâm Trạch bay bay, dường như có một luồng khí khủng khiếp như ngày tận thế đang điên cuồng dâng lên!
Mặc dù lan tỏa trong chốc lát rồi bị Lâm Trạch thu lại hết, nhưng nó vẫn khiến đồng tử của Tống Nhã co lại.
Chuyện gì vậy? Vừa nãy cô bỗng cảm nhận được cảm giác như bản thân mình đã chết rồi vậy!
"Hèn nhát?", năm năm trước Lâm Trạch thất thế, anh lướt qua người Tống Nhã, giọng điệu ngông cuồng kia giống như muốn hủy diệt tất cả vậy!
"Tôi sẽ đích thân đến phá cửa nhà họ Nhan cướp cô ấy trở về!"
Tống Nhã vẫn ngơ ngác chưa định thần lại sau cảm giác đáng sợ kia. Nhưng bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Phá cửa nhà họ Nhan? Lâm Trạch bị điên rồi!
Lâm Trạch đi đến trước mặt cô bé, cười hi hi hỏi: "Cô bé dễ thương, cháu tên là gì vậy?"
Anh rất vui, ai mà nghĩ được sau khi trở về Nhan Khinh Nguyên đã sinh cho anh một bé gái dễ thương như vậy chứ!
Nhưng anh không để lộ thân phận ngay, nếu không anh sợ con gái sẽ không chịu được.
"Cháu tên là Lâm Tiểu Nguyệt", Lâm Tiểu Nguyệt ngây ngô nói, không hề sợ hãi Lâm Trạch.
"Ngoan, cháu có biết mẹ đang ở đâu không?", Lâm Trạch xoa đầu Lâm Tiểu Nguyệt, lộ ra ánh mắt nuông chiều.
"Mẹ… hụ hụ hụ!"
Lâm Tiểu Nguyệt đang định nói thì ho dữ dội, còn ho ra cả máu.
Màu máu đỏ tươi khiến Lâm Trạch vô cùng kích động, anh vội vàng đỡ lấy con gái, niệm thần chú thăm dò sau đó lập tức biến sắc.
"Lúc tổng giám đốc Nhan sinh Tiểu Nguyệt thì bị khó sinh nên cơ thể Tiểu Nguyệt không được tốt, được chẩn đoán là tổn thương phổi bẩm sinh, khi kích động là sẽ ho ra máu".
Tống Nhã bước đến giải thích, nhìn Lâm Trạch một cách khinh bỉ, nếu năm đó không phải do Lâm Trạch không từ mà biệt thì mọi chuyện đâu có như thế này, Lâm Tiểu Nguyệt cũng sẽ không đáng thương như vậy.
"Tiểu Nguyệt ngoan, không muốn nói thì đừng nói nhé", Lâm Trạch mỉm cười, không để ý đến Tống Nhã, chỉ lấy ống tay áo lau miệng cho Lâm Tiểu Nguyệt, vỗ nhẹ sau lưng cô bé.
Nhưng trong mắt anh dâng trào một luồng sát ý.
Lâm Tiểu Nguyệt không phải bị bệnh mà là trúng độc, còn là một loại độc mãn tính khó chữa.
Ai lại hạ độc một đứa bé như vậy chứ?
Cho dù là ai thì anh cũng sẽ khiến người đó sống không bằng chết!
"Vào trong trước đi", Lâm Trạch cười rồi kéo Lâm Tiểu Nguyệt vào trong nhà, nhưng vừa vào trong anh đã ngây người ra.
Trong phòng trống rỗng, ngoài mấy cái ghế rách nát ra thì chẳng còn gì cả.
Không phải anh vào nhầm nhà đó chứ?
"Mấy đồ dùng trong nhà anh đều đã bán hết rồi, vì để chữa bệnh cho Tiểu Nguyệt chỉ có thể bán hết căn nhà và đồ dùng đi", Tống Nhã lạnh lùng nói.
"Mà còn không đủ nữa đó".