Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Lực là ai? Là phó tổng giám đốc của tập đoàn lớn của thành phố Hoa Hải, thậm chí có sức ảnh hưởng đến không ít công ty của thành phố J!
Nhưng người này bây giờ chẳng khác gì một con chó ghẻ, khóc lóc gào thét, quỳ xuống trước mặt Lâm Trạch để cầu xin.
Mọi người đều nghi ngờ không biết mình có đang gặp ảo giác không.
"Hả... hả, có phải anh nhận nhầm người rồi không? Anh ta chỉ là một thằng rẻ rách thôi mà!", Bùi Văn Văn run rẩy nói.
"Đúng đúng đúng! Ông nhìn xem cả người cậu ta toàn hàng chợ, sao có thể là người mà phó tổng giám đốc Trần quen biết được chứ!", Phương Tuấn Kiệt cũng vội vàng nói.
Lâm Trạch sao có thể là nhân vật có quyền lực được chứ? Chắc chắn không thể, bọn họ không dám tin vào chuyện này!
Trần Lực làm phó tổng giám đốc lâu như vậy, năng lực quan sát đương nhiên không kém, ông ta nghĩ một chút liền hiểu ngay ban nãy vừa xảy ra chuyện gì.
Hai đứa ngu này! Bọn họ không hề biết tên Lâm Trạch này là một con quái vật khủng bố đến nhường nào!
"Con đàn bà ngu ngốc, cô qua đây cho tôi!"
Trần Lực tức giận mắng lớn, xông tới túm lấy mái tóc dài của Bùi Văn Văn, dùng sức kéo đến trước mặt Lâm Trạch, đẩy cô ta ngã xuống đất.
"Mau xin lỗi cậu Lâm! Nếu không ông đây giết chết cô!", Trần Lực tóm lấy mặt cô ta, lập tức cho cô ta ăn một cái bạt tai.
Tất cả mọi người ở đây đều câm như hến, khi nhìn Lâm Trạch, trong ánh mắt của họ có chút sợ hãi.
Năm năm không gặp, rốt cuộc Lâm Trạch đã trở thành một kẻ như thế nào vậy?
Ngay cả nhân vật máu mặt như Trần Lực cũng phải sợ anh?
"Xin... xin lỗi!", Bùi Văn Văn ngồi bệt dưới đất, lấy tay che mặt, trong lòng đầy hối hận.
Tên khốn mình từng khinh thường bây giờ lại lợi hại đến vậy, anh đã trở thành kẻ cô ta có ngẩng đầu cũng không thể thấy được sự quyền lực của anh!
"Đúng rồi! Lâm Trạch, em thích anh lắm, chúng ta quay lại với nhau đi! Em đảm bảo lần này sẽ đối xử thật tốt với anh, em sẽ trở thành người phụ nữ ngoan ngoãn của anh!", Bùi Văn Văn đảo tròng mắt, vội vàng nói, khi nhìn Lâm Trạch, cô ta còn mỉm cười.
Nhìn thấy cảnh này, không ít người cảm thấy buồn nôn.
Bùi Văn Văn này đúng là mất hết liêm sỉ, ban nãy còn khinh thường Lâm Trạch, bây giờ biết thân phận của người ta rồi thì chẳng khác gì một con chó mà xông tới.
Trần Lực mặt mày khó coi, con khốn này, dám đứng trước mặt nhiều người như vậy mà cắm sừng ông ta.
"Nào Lâm Trạch, chúng ta về thôi", Bùi Văn Văn cười hi hi, chủ động kéo tay Lâm Trạch.
Đàn ông đều như vậy, một khi người phụ nữ mình từng thích chủ động tiến tới, bọn họ sẽ lắc đuôi đồng ý thôi!
"Bốp!"
Một âm thanh giòn tan vang lên, Lâm Trạch đẩy tay Bùi Văn Văn ra.
Bùi Văn Văn ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lâm Trạch, con ngươi đột nhiên co lại.
Tay cô ta khẽ run lên, ánh mắt của Lâm Trạch lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy!
"Cô là cái thá gì chứ?", Lâm Trạch lướt qua vai Bùi Văn Văn, cười châm chọc: "Cô xứng sao?"
Tất cả mọi người ở đây đều im lặng, đặc biệt là Bùi Văn Văn, cô ta không thể nào tin nổi.
Cô xứng sao?
Một câu nói đơn giản nhưng giống như một cái tát vô hình, mạnh mẽ đáp lên mặt Bùi Văn Văn.
Lâm Trạch bây giờ cao cao không với tới!
Lâm Trạch đi ra khỏi phòng riêng, Trần Lực cũng vội vàng đuổi theo.
Người Bùi Văn Văn mềm nhũn, cô ta ngồi bệt xuống đất.
Mọi người nhìn nhau, ai ai cũng sợ hãi, Phương Tuấn Kiệt đứng bên thở phào nhẹ nhõm, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh.
May mà Lâm Trạch không định gây phiền phức cho bọn họ, tên này... chắc chắn là loại người mà cả đời này anh ta không dây nổi.
Lâm Trạch đi ra khỏi quán karaoke, ngồi xổm ở cổng.
Một lúc sau, Lâm Trạch mới đứng dậy đi qua, mỉm cười tà ác.
"Ê? Định đi đâu vậy?"
Nhân viên phục vụ vừa đi ra khỏi quán karaoke cứng đờ cả người, anh ta sợ hãi quay đầu liền nhìn thấy Lâm Trạch đứng ở sau, cười hi hi nhìn anh ta.
"Anh à... đừng mà! Anh à! Tôi thực sự sai rồi!"
Nhân viên phục vụ quỳ thẳng xuống đất, mặt mày khiếp sợ: "Tôi dưới có con nhỏ tám tuổi, trên có cha mẹ già chín mươi tuổi, xin anh đừng giết tôi!"
Anh ta không ngờ Lâm Trạch lại giỏi đến vậy, độc mà anh ta hạ không màu không vị, vậy mà vẫn bị Lâm Trạch ngửi được để mà tìm đến tận nơi.
"Yên tâm, tôi không giết cậu đâu, tôi chỉ muốn hỏi cậu mấy việc thôi", Lâm Trạch đút tay vào túi quần, cười hi hi tiến về phía anh ta, ban nãy anh ta chuồn nhanh quá, anh chưa kịp hỏi tường tận vụ hạ độc.
Nhìn thấy anh lại gần, nhân viên phục vụ sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, điên cuồng lùi về sau.
Thằng nhóc này bị Lâm Trạch dọa sợ vỡ mật rồi.
"Chúng ta đi vào trong ngõ nói chuyện".
Lâm Trạch cầm cổ áo anh ta rồi kéo anh ta vào cuối ngõ, anh ta sợ đến mức sụp đổ, vội vàng la lớn: "Cứu mạng! Giết người!
Lâm Trạch tùy ý châm một cái lên người anh ta, nhân viên phục vụ trợn tròn mắt, anh ta không thể nói được nữa rồi.
Anh ta bị lôi vào trong ngõ, Lâm Trạch ngồi xổm xuống, cười híp mắt lấy ra một con dao.
Nhân viên phục vụ nước tràn bờ mi, mẹ ơi, con xin lỗi mẹ... Con sắp bị người ta giết rồi! Sau này mẹ phải tự lo liệu cuộc sống rồi!
"Bây giờ tôi hỏi một câu, đúng thì cậu gật đầu, sai thì cậu lắc đầu, biết chưa?"
Lâm Trạch tùy tiện nghịch dao, quơ qua quơ lại trên cổ nhân viên phục vụ, dọa anh ta hai mắt trợn tròn, liều mạng gật đầu.
"Về việc liên hôn giữa nhà họ Nhan và nhà họ Trịnh, nơi tổ chức hôn lễ có phải là ở biệt thự nhà họ Nhan không? Vào ngày mai à?"
Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu, sợ chậm xíu nữa là Lâm Trạch đâm anh ta một nhát.
Chuyện lớn như việc liên hôn giữa hai nhà, không ít người của thành phố J đều biết, huống hồ là hạng lưu manh quen đủ loại người như anh ta.
"Độc mà cậu hạ cho tôi, lúc trước cậu bán cho ai?", ánh mắt Lâm Trạch lạnh lùng: "Người đó... người đó có phải là Nhan Khinh Long không?"
Con ngươi của nhân viên phục vụ co lại, đáy lòng rét lạnh.
Phải có sát ý lạnh lẽo đến nhường nào mới có được ánh mắt khủng bố như vậy chứ?
Sau một hồi do dự, anh ta liền gật đầu, bây giờ không nói thì phải chết!
Lâm Trạch hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt lại rồi lại mở ra, tâm tình cũng hồi phục về trạng thái bình thường, nhưng không biết vì sao, nhân viên phục vụ lại cảm thấy càng kinh khủng hơn.
Cứ như là khoảng lặng trước cơn giông, bình tĩnh bao nhiêu... thì khi bùng nổ càng kinh khủng bấy nhiêu!
"Câu hỏi cuối cùng".
Lâm Trạch rút cây kim bạc ra khỏi người anh ta, để anh ta nói chuyện.
"Biệt thự nhà họ Nhan ở đâu?"
"Anh chẳng nhẽ là thằng con rể vô dụng nổi tiếng của nhà họ Nhan đó sao?", nhân viên phục vụ trợn trừng mắt nói ra một câu, sau đó anh ta lập tức ôm lấy miệng mình.
"Tốt nhất là anh đừng có đến đấy tìm cái chết! Tôi nghe bạn tôi nói, nhà họ Nhan chuẩn bị rất kỹ, còn thuê cả mấy tên lưu manh của vùng này đến trông coi!"
"Tìm đến cái chết?", Lâm Trạch cười vô cùng xán lạn: "Tôi muốn đi cướp người, báo thù, hủy diệt gia tộc!"
Cướp người, báo thù, hủy diệt gia tộc!
Chỉ với tám chữ này, nó đã khiến anh nhân viên phục vụ sợ đến mức không nói nên lời, không biết phải có bản lĩnh thế nào mới có thể nói năng hàm hồ ngông cuồng đến vậy?
Đúng là ngông cuồng đến mức coi trời bằng vung!
"Khinh Nguyên, anh đến đón em đây!", Lâm Trạch lẩm bẩm nói.