Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Phụt!”
Lâm Trạch vừa xoay người liền vung tay lên. Trông thì có vẻ yếu ớt, nhưng cánh tay giáng xuống hệt như một ngọn núi.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, sau đó cơ thể hai người đập vào hai cây cột của đại sảnh, khiến chúng lõm xuống một miếng nhỏ!
Uii!
Tất cả mọi người bỗng im bặt, ai nấy đều như vịt bị bóp cổ đột ngột, sắc mặt tái nhợt đầy sợ hãi.
Chỉ trong một chiêu sao?
Xong rồi à?!
“Phương Lão! Trần Lão!”, sắc mặt Trịnh Thiên Dung thay đổi rõ rệt, hai người này chính là cao thủ nội lực của nhà họ Trịnh bọn họ!
Ngay lúc này, Trịnh Thiên Dung cảm thấy tay mình hơi nới lỏng, cơ thể Nhan Khinh Nguyên cũng đang mềm ra, sau đó cô ngã quỵ xuống sân khấu.
“Khinh Nguyên!”
Sắc mặt Lâm Trạch lập tức thay đổi, sau đó bóng người chợt vụt qua, trong ba bước đã lao về phía Trịnh Thiên Dung.
“Đây là nơi mà mày có thể đến sao? Cút ra mau!”, nhìn thấy Lâm Trạch tiến lên, Trịnh Thiên Dung lập tức quát lớn.
“Cút!”
Cả khuôn mặt Trịnh Thiên Dung đều quay sang một bên, hắn căn bản không thể nhìn ra được động tác của Lâm Trạch, ngay tức khắc liền bị anh giáng một tát vào mặt làm hắn bay ra xô ngã cả mấy cái bàn.
Đám đông như sắp hỗn loạn đến nơi vậy!
Trịnh Thiên Dung bị đánh sao? Đây đúng là chuyện hiếm có mà!
Nhà họ Trịnh giống như bậc đế vương của thành phố Hoa Hải vậy, Trịnh Thiên Dung chính là con của vua, ai ai cũng phải nể hắn ba phần, nhưng hôm nay Lâm Trạch thực sự dám tát hắn sao?
Trịnh Thiên Dung nhếch nhác bò dậy, tức đến mức méo cả mặt, tên khốn này lại dám đánh hắn trước mặt nhiều người như vậy ư!?
“Tao sẽ giết mày! Giết mày!”
Trịnh Thiên Dung tức đến lộn gan lộn ruột, hắn lớn từng này nhưng đây là lần đầu có người dám đánh vào mặt hắn!
Người nhà họ Trịnh cũng đồng loạt đứng lên, nhíu mày quát tháo Lâm Trạch: “Tên vô dụng, mày muốn chết à!”
“Dám đánh Trịnh thiếu gia ư, mày xong đời rồi con ạ”.
“Mau xin lỗi Trịnh thiếu gia, nếu không thì mày đừng mong rời khỏi đây”.
“Im lặng hết cho tôi!”
Bỗng có một giọng nói vang lên, Lâm Trạch đột nhiên quay đầu lại, một luồng sát khí ngay lập tức bao trùm toàn bộ đại sảnh, khiến cho tất cả mọi người đều run lên bần bật.
Ngay lúc này, mắt của Lâm Trạch đỏ ngầu lên, giống hệt như dã thú vậy, sát ý toát ra ngùn ngụt, như thể đang có một bàn tay to bóp lấy lồng ngực của bọn họ.
Những người lúc nãy vừa nói bây giờ chỉ nín thở theo bản năng, tay chân lạnh ngắt.
Thật đáng sợ! Khí thế của tên này thật quá đáng sợ!
“Tao...”
Trịnh Thiên Dung không phục, dùng hai tay ấn lên vai Lâm Trạch, anh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hai ông lão, chính là hai người lúc nãy bị Lâm Trạch đánh bay.
Cả hai khom người, lắc đầu nhìn về phía Triệu Thiên Dung: “Thiếu gia, thằng nhóc này nói không chừng là cao thủ đó!”
Bọn họ nhìn bóng lưng của Lâm Trạch, trong mắt bỗng ánh lên vẻ sợ sệt.
Kình lực ngoại phóng, hơn nữa lại còn rất mạnh, đây mới là tiêu chuẩn của cao thủ đích thực.
“Cậu Lâm, hay là cậu để cho bác sĩ khám thử xem? Điều quan trọng nhất bây giờ là làm cho Nhan tiểu thư bình phục”.
Đúng lúc này, bỗng có một người đàn ông trung niên bước ra từ bên phía của nhà họ Trịnh.
“Gia chủ của nhà họ Trịnh, Trịnh Bá Thiên!”
“Chuyện lớn rồi đây, ngay cả ông ấy cũng ra mặt rồi”.
“Đám cưới của con trai ông ấy bị làm loạn đến mức này, làm sao mà ông ấy không ra mặt cho được”.
Mọi người thì thào bàn luận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Trạch thì tất cả đều câm như hến, sợ rằng anh sẽ đánh bay bọn họ mất.
Bọn họ chỉ hóng chuyện mà thôi, nếu như làm phiền mà bị Lâm Trạch đánh gãy xương thì bọn họ cũng không có chỗ nào để khóc than cả.
Sắc mặt Trịnh Bá Thiên hết sức khó coi, ông ta ôm quyền tỏ ý xin lỗi mọi người.
“Các vị, tôi thực sự xin lỗi về sự việc ngày hôm nay, tôi mong mọi người về cho, hôm sau chúng tôi sẽ tìm ngày tốt mời mọi người đến lại”.
“Đúng đúng đúng, mong mọi người hãy về cho, chúng tôi sẽ cho người đến tạ lỗi!”
Gia chủ của nhà họ Nhan cũng đứng lên, vẻ mặt của người tên Trương Lão đó cũng không thể kiềm nỗi nữa.
Mọi người đều có ý cười, đây là muốn đuổi khách hay sao?
Hãy thử nghĩ xem, một mình Lâm Trạch giết sạch người nhà họ Nhan từ ngoài vào trong, làm cho tình hình hiện tại loạn hết cả lên, hôn lễ cũng không sao tiến hành được.
Anh đạp nát đại sảnh, tung chưởng tát bay Trịnh Thiên Dung, nhưng vẫn không một ai dám phản bác lại!
Hiện giờ Lâm Trạch đang là điểm sáng, nhưng anh cũng không chỉ có thế thôi đâu.
Nhà họ Nhan và nhà họ Trịnh muốn nhốt chó để đánh, phải khiến cho Lâm Trạch ở lại nơi này...
“Người của tôi cần các người khám bệnh sao?”, Lâm Trạch chế nhạo, sau đó đưa tay bắt mạch cho Nhan Khinh Nguyên.
Sắc mặt Trịnh Bá Thiên trở nên khó coi, nhưng cũng chỉ đành sơ tán mọi người trước rồi mới bàn bạc đối sách với gia chủ nhà họ Nhan.
Tuyệt đối không thể để Lâm Trạch mang Nhan Khinh Nguyên đi được, nếu không thì mặt mũi nhà họ Trịnh và nhà họ Nhan bọn họ sẽ để đâu chứ?
Hôn lễ lớn như vậy, hầu hết những người thành đạt ở thành phố Hoa Hải đều được mời, thế mà lại bị một mình Lâm Trạch đạp đổ hay sao?
Đây còn đáng hận hơn làm nổ lốp xe rước dâu nữa!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì hai gia đình bọn họ sẽ rất mất mặt.
“Nghe nói Khinh Nguyên năm năm qua vẫn luôn không khỏe, cứ ngất suốt”.
“Hình như đó là do căn bệnh làm việc quá sức của bốn năm trước”.
“Còn không phải sao, sao tên vô dụng đó không chết quách đi cho rồi, lại cứ để con gái nhà người ta lo này lo kia”.
“Cũng không xem thử năm năm trước cô ấy kết hôn với ai, chắc là do khổ nên mới đổ bệnh”.
“Lúc trước bác sĩ nói Khinh Nguyên sẽ sống không được mấy năm nữa, nếu như không do ai đó xuất hiện thì có lẽ nhà người ta đã kết hôn trong vui vẻ rồi”.
Nhìn thấy Lâm Trạch đang bắt mạch, mấy bà thím bà dì của hai gia tộc đều thì thào châm chọc, cảm thấy vô cùng hả hê, đến lúc Trịnh Bá Thiên và gia chủ nhà họ Nhan cùng quay đầu lại nhìn thì bọn họ mới im miệng.
Có vẻ như Lâm Trạch không nghe thấy gì cả, vài cây kim bạc rút ra rồi đâm vào huyệt vị trên đỉnh đầu Nhan Khinh Nguyên, xong việc anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhan Khinh Nguyên không có vấn đề gì lớn cả, chẳng qua chỉ là do buồn bực tích trữ mà thôi.
Có lẽ do cô đã suy nghĩ quá nhiều trong năm năm qua, lúc này lại còn phải chịu cú sốc tinh thần lớn như vậy nên mới ngất đi.
“Không sao rồi, Khinh Nguyên, chúng ta về nhà thôi”. Lâm Trạch nhẹ nhàng giúp Nhan Khinh Nguyên lau đi nước mắt, sau đó ôm cô đứng dậy.
Năm năm trước, anh không có khả năng bảo vệ Nhan Khinh Nguyên, nhưng sau này anh sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra nữa!
Ngay khi Lâm Trạch vừa đứng dậy đã có mấy tên to lớn chặn trước mặt anh.
“Lâm Trạch, đi rồi sao, không được lắm đâu nhỉ?”
Gia chủ nhà họ Nhan nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch cười châm chọc: “Cậu mang con gái tôi đi mà không có sự đồng ý của tôi sao?”
“Một con chó già vì ham hư vinh mà bán con gái như ông mà cũng đòi làm bố của vợ tôi sao?”, Lâm Trạch cười lớn: “Đúng là nực cười!”
Sắc mặt gia chủ nhà họ Nhan đỏ au, sau đó giận quá hóa cười: “Ngông cuồng thật đấy, Lâm Trạch, cậu cho rằng mình có thể thuận lợi rời khỏi đây sao?”
“Tôi đã hứa với con gái sẽ đưa mẹ nó về”. Ánh mắt Lâm Trạch đanh lại, sát ý nổi dậy: “Ai dám cản, tôi giết luôn người đó!”
Ánh mắt của Lâm Trạch ngay lập tức nhìn về phía hai vị gia chủ.
“Cho dù có là hai con chó già các người thì cũng không ngoại lệ!”