Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bà cụ này ngã rồi, ai đến đỡ bà cụ dậy đi?”
“Sao cô không đến đỡ?”
“Ai biến bà cụ này có phải ăn vạ không. Ai dám động vào chứ”.
Một đám người bàn tán xôn xao, nhưng không một ai dám đi lên.
Mấy năm nay có rất nhiều tin tức người già tống tiền, bọn họ đều sợ nếu lên đỡ sẽ bị làm ơn mắc oán.
“Bà ấy bắt đầu khó thở hay sao ấy?”, một tiếng hô hốt hoảng đột nhiên vang lên trong đám đông.
“Để em đến xem sao”, Nhan Khinh Nguyên buông tay Lâm Trạch, chạy nhanh đến.
Nhan Khinh Nguyên tách đám đông ra, chạy đến bên cạnh bà cụ, đỡ bà cụ dậy: “Bà cụ, bà không sao chứ?”
“Ôi, tôi khó... khó thở...”, bà cụ thở gấp, nói năng khó khăn.
Nhan Khinh Nguyên nhíu mày, liệu có phải do bệnh đường hô hấp dẫn tới thở gấp đột ngột không?
Cô ấy vỗ nhẹ vào lưng bà cụ, muốn xem phản ứng của bà cụ để chẩn đoán bệnh.
Nhưng khi cô vỗ như vậy, hô hấp của bà cụ lại càng trở nên gấp gáp hơn!
Cảnh tượng này đúng lúc bị đám người nhà lén lút trốn trong đám đông nhìn thấy.
“Cô làm gì vậy! Cô muốn giết người à!”
Một đám người la ầm ĩ và xông lên đẩy Nhan Khinh Nguyên ra.
Dẫn đầu là một người đàn ông cường tráng cao khoảng một mét tám, hắn xông ra túm chặt cổ tay Nhan Khinh Nguyên: “Cô muốn làm gì!”
“Anh buông tôi ra!”, Nhan Khinh Nguyên giãy giụa, bị người đàn ông cường tráng kia đẩy mạnh rồi lôi kéo, bà cụ kia liền bị đẩy ngã xuống , kéo gào thảm thiết.
Đám đông xung quanh kêu lên xôn xao, bà cụ kia vốn dĩ đang hấp hối rồi, bị đẩy ngã như thế thì làm sao qua khỏi?
“Cô còn dám đẩy người à!”, tên đàn ông kia tức giận nói.
“Tôi không...”, Nhan Khinh Nguyên hơi sợ hãi, nhưng thấy bộ dạng của bà cụ, cô vội vàng nói: “Vị đại ca này, anh buông tôi ra trước đã, bà cụ sắp không qua khỏi rồi rồi”.
“Không qua khỏi thì cũng do cô hại cả!”, Tên đàn ông giơ nắm đấm, đánh về phía mặt Nhan Khinh Nguyên.
“Bịch!”
Một tiếng bóp nghẹt vang lên, tên đàn ông cường tráng trợn mắt, cơn đau nhói ập đến, chỉ thấy một bóng hình gầy gò chắn trước mặt Nhan Khinh Nguyên, một tay bóp lấy nắm đấm của anh ta.
“Vị đại ca này có gì từ từ nói”, Lâm Trạch ôm Nhan Khinh Nguyên lùi lại hai bước.
“Còn từ từ nói cái gì nữa?”
Tên đàn ông cường tráng bật cười hung ác, trừng mắt nhìn Lâm Trạch: “Bà nội của tôi bị các người đẩy ngã, mọi người đều nhìn thấy cả, hôm nay không đưa vài trăm nghìn thì không xong chuyện này đâu!”
“Ồ!”
Cả hiện trường trở nên xôn xao, đây rõ ràng là một kẻ lừa đảo tống tiền!
“Xem ra đúng là tống tiền thật rồi, cô gái kia xui xẻo thật đấy”.
“Chúng ta nên mặc kệ đi, bà cụ kia đúng cũng bị đẩy thật”.
“Một trăm nghìn đó, cô gái kia có trả nổi không?”
“Cô ấy xinh đẹp như vậy, anh nghĩ có thiếu tiền được không? Ngốc thế!”
“......”
Mọi người bàn tán xôn xao, có người cười nhạo, cũng có người thấy tội nghiệp cho Nhan Khinh Nguyên, nhưng đa phần đều là cười trên nỗi đau người khác.
Nghe thấy đám đông xung quanh bàn tán, tên đàn ông cường tráng liền quát lên một tiếng: “Ầm ĩ cái gì! Liên quan gì đến các người!”
“Không cần để tâm đến anh ta, chúng ta đi thôi”, ánh mắt Lâm Trạch khẽ trở nên lạnh lẽo, kéo tay Nhan Khinh Nguyên nhưng lại phát hiện cô ấy không hề di chuyển.
“Tiểu Trạch, anh để em qua xem đi, bà cụ kia sắp không xong rồi”, Nhan Khinh Nguyên cắn răng nói.
Lâm Trạch khẽ thở dài, sao anh lại không nhìn ra được chứ?
Theo anh thấy, đám người này đang cố ý tống tiền Nhan Khinh Nguyên, cho dù bà cụ này có chết thật thì cũng là gieo gió gặp bão, sao phải quan tâm đến bà ta chứ?
“Các người đừng hòng chạy!”, thấy Lâm Trạch định đi, tên đàn ông kia vội vàng xông đến, túm lấy cổ áo Lâm Trạch.
“Thằng nhóc này, có trả tiền không?”
“Đại ca, anh khoan hãy nóng vội”, Lâm Trạch che Nhan Khinh Nguyên ở sau lưng, thiện ý nhắc nhở một câu: “Bà nội của anh thật sự sắp không xong rồi”.
“Đại ca, hình như bà nội sắp không xong thật”, lúc này, mấy tên người nhà cũng phát hiện ra điều bất thường.
Lúc này, hô hấp của bà cụ bỗng trở nên càng lúc càng gấp gáp, sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt bất thường, không hề giống như đang diễn.
Tên đàn ông kia bỗng chốc liền hốt hoảng, không xảy ra chuyện thật đấy chứ?
“Các người xong đời rồi! Là do các người đầy bà tôi! Bà nội tôi xảy ra chuyện rồi, các người phải bồi thường! Hôm nay các người không giao một triệu ra thì chuyện này không xong đâu!”
“Đừng vội đòi tiền như thế”, Lâm Trạch mỉm cười khiêm tốn: “Có lẽ tôi có thể chữa khỏi cho bà cụ”.
“Buồn cười! Cậu có biết bà ấy mắc bệnh gì không mà dám ở đây huênh hoang”.
Đúng lúc này, một giọng nói chế nhạo vang lên.
Đám đông dần trở nên xôn xao, vài bóng người bước ra khỏi đám đông, dẫn đầu là một thanh niên mặc áo khoác màu trắng.
Người thanh niên đó vừa bước đến liền nhìn sang khuôn mặt của Nhan Khinh Nguyên, rồi nở nụ cười mà anh ta tự cho là đẹp trai và nói: “Người đẹp, em yên tâm, anh sẽ giải quyết chuyện này cho em”.
Triệu Toàn vừa tan làm, vốn định đưa mấy đứa em đi gặp khách hàng, không ngờ đi qua đây lại nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt thế như Nhan Khinh Nguyên.
Vừa thấy cô, anh ta đã yêu Nhan Khinh Nguyên từ cái nhìn đầu tiên!
Bây giờ cô bị tống tiền, đúng lúc bản thân anh ta có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, là thời điểm tuyệt vời để bước ra!
“Anh là ai?”, tên đàn ông cường tráng khó chịu nhìn anh ta.
“Vô lễ! Ngay cả Triệu thần y – Triệu Toàn mà anh cũng không nhận ra à?”, mấy tên đàn em phía sau Triệu Toàn nhanh chóng kêu lên.
Lời này lập tức tác động không nhỏ đến đám đông xung quanh.
“Triệu Toàn? Là bác sĩ nổi tiếng số một bệnh viện Nhân Dân – Triệu Toàn?”
“Chính là anh ấy! Tôi nhận ra rồi. Nghe nói chỉ cần tìm đến anh ấy thì không bệnh nào là không chữa khỏi!”
“Trời ơi! Tôi là fan của anh ấy, bệnh của bố tôi chính là được anh ấy chữa khỏi đó!”
“Bà cụ kia được cứu rồi!”
“......”
Đám đông xôn xao không ngừng, mọi người đều nhìn Triệu Toàn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Danh tiếng của thần y Triệu Toàn đã lan truyền khắp khu vực xung quanh, chỉ cần tìm đến anh ta chữa trị thì không bệnh nhân nào là không khỏi!
Nghe thấy những lời khen ngợi của mọi người xung quanh, Triệu oàn khẽ ngẩng đầu, rồi quay đầu nhìn sang Lâm Trạch với ánh mắt khinh thường: “Chàng trai này, cậu là ai? Là bác sĩ của bệnh viện nào?”
Anh ta nghĩ, Lâm Trạch cũng giống anh ta, cố tình chạy ra giả vờ làm anh hùng cứu mỹ nhân.
“Tôi là Lâm Trạch, tôi không làm việc ở bệnh viện”, Lâm Trạch thản nhiên nói.
“Thì ra là một kẻ lang thang thất nghiệp”, Triệu Toàn bật cười khúc khích: “À không, là bác sĩ lang băm thất nghiệp mới đúng”.
Triệu Toàn vừa dứt lời, mấy người đi cùng anh ta liền cười ồ lên, sau đó đua nhau chế giễu Lâm Trạch.
“Thế mà anh còn nói anh có thể chữa khỏi cho người kia? Giả vờ quá trớn rồi đó?”
“Tôi nghĩ anh ta chính là thấy người ta xinh đẹp nên muốn chạy đến làm ra vẻ”.
“Sợ rằng anh ta nghĩ chữa bệnh đơn giản như nhặt rác ý”.
Đám đông bàn tán càng lúc càng lớn, để ý thấy Nhan Khinh Nguyên đang nhìn mình, Triệu Toàn càng đắc ý đến mức ngẩng cao đầu: “Anh không dám cam đoan sẽ chữa khỏi bệnh cho bà cụ, nhưng người đẹp yên tâm, anh chắc chắn sẽ hết sức giúp đỡ”.
“Vậy nhờ Triệu thần y rồi!”, Nhan Khinh Nguyên khẽ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng từng nghe đến danh tiếng của Triệu Toàn.
“Em giao cho anh ta thật à? Rõ ràng để anh chữa là được rồi”, Lâm Trạch gãi đầu.
“Anh đâu có biết gì về y thuật, đừng làm xấu mặt”, Nhan Khinh Nguyên khẽ hừ một tiếng, cô còn không biết Lâm Trạch thế nào chắc.
Triệu Toàn nghe thấy câu nói này của Nhan Khinh Nguyên thì nghĩ cô cũng đang khinh thường Lâm Trạch!
Triệu Toàn âm thầm vui vẻ trong lòng, thằng nhóc rách nát như cậu mà cũng dám tranh phụ nữ với anh đây? Cậu xứng chắc?
Còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Ông đây sẽ biến cậu thành tên hề!
“Anh chàng này, cậu không biết y thuật mà chạy ra làm gì?”, Triệu Toàn nhanh chóng bắt lấy cơ hội chế giễu Lâm Trạch.
“Định làm anh hùng cứu mỹ nhân, ai ngờ lại thành tên hề”.
Trong đám đông vang lên vài tiếng cười chế nhạo, không ít người nhìn Lâm Trạch với ánh mắt khinh thường.
Không ai nghĩ một người trông rách nát như Lâm Trạch lại là chồng của Nhan Khinh Nguyên.
Theo bọn họ, Lâm Trạch chính là đang muốn khoe mẽ, thấy Nhan Khinh Nguyên xinh đẹp thì muốn tỏ vẻ mà thôi.
Bản chất con người chính là như vậy, bọn họ nhìn thấy mỹ nữ không dám nhảy ra, thấy người khác đứng ra thì cố gắng bôi đen, ghét bỏ người khác.
“Bệnh này ngay cả Triệu thần y cũng không dám chắc chắn, mà anh ta dám mở miệng nói có thể chữa khỏi?”
“Thằng nhóc mau cút đi, đừng ra vẻ nữa”.
Đối mặt với những lời chế giễu liên tiếp vang lên, Lâm Trạch đều để ngoài tai, chỉ đành bất lực nhìn Nhan Khinh Nguyên nói: “Anh có thể chữa khỏi cho bà ấy thật mà”.
“Chữa cái đầu anh, anh mau đi đi”, Nhan Khinh Nguyên yêu kiều trừng mắt với anh, Lâm Trạch nào biết y thuật chứ, không bằng bảo anh đi vào thuê phòng trước.
“Nghe thấy chưa! Còn không mau cút đi!”
Triệu Toàn lại chen mồm vào, đắc ý đến mức khóe miệng sắp nhướng lên trời. Nhan Khinh Nguyên càng ghét Lâm Trạch thì anh ta càng vui.
“Bị người ta ghét bỏ rồi còn không đi, đúng là đồ mặt dày”.
“Là tôi thì tôi cũng không đi, dù sao cũng phải giả bộ đến cùng chứ, ha ha”.
“Đừng chắn đường nữa, nếu không tránh ra thì bà cụ sẽ chết thật đó”.
Đám đông xung quanh cũng bắt đầu chế giễu, rõ ràng bọn họ đều đứng về phía Triệu Toàn, khinh thường Lâm Trạch.
Một người là bác sĩ nổi tiếng nhà nhà đều biết, một người là kẻ rách nát vô danh, hoàn toàn không thể so sánh.
Trước sức ép dư luận, Lâm Trạch chỉ biết sờ mũi, anh nói thật mà sao chả ai tin vậy.
“Tránh ra!”
Triệu Toàn hếch mũi đi đến, còn cố ý va vào vai Lâm Trạch, đẩy anh sang một bên.
Đắc ý đến độ cằm sắp hướng lên trời, ánh mắt của Triệu Toàn dán vào thân hình của Nhan Khinh Nguyên âm thầm đánh giá: “Người đẹp, anh nhất định sẽ giúp em lấy lại công bằng”.
“Ừm, vậy nhờ anh”, Nhan Khinh Nguyên khẽ nắm chặt tay, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ.
Cô đang rất lo lắng, sao người này lại nói nhiều vậy chứ.
Trái tim Triệu Toàn rung động, chắc người phụ nữ này đã hoàn toàn mê đắm anh ta rồi.
Anh ta đắc ý liếc nhìn Lâm Trạch, giống như đang nói, nhìn thấy chưa, đây mới là tán gái.
Lâm Trạch cạn lời.
Triệu Toàn nhanh chóng bước đến bên bà cụ kia, nghiêng người nghe nhịp tim của bà ấy, rồi sờ nắn thêm vài chỗ, cất tiếng hỏi: “Có phải bà cụ thường ngày có bệnh đường hô hấp không?”
“Đúng vậy!”, mấy người thân của bà cụ vội vàng nói, trong mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Không hổ là bác sĩ nổi tiếng, đúng là lợi hại!
“Rất dễ giải quyết, chỉ cần thông đường hô hấp cho bà cụ là được”, Triệu Toàn đắc ý hừ một tiếng, rồi từ từ đỡ bà cụ dậy, sau đó nhẹ nhàng xoa lưng cho bà cụ.
Được anh ta làm vậy, hơi thở gấp gáp của bà cụ quả nhiên đã trở nên thông suốt hơn, sắc mặt cũng đã tốt hơn rất nhiều.
“Người này tài giỏi quá?”
“Tất nhiên rồi, người ta là bác sĩ nổi tiếng số một bệnh viên Nhân Dân đó!”
Nghe thấy đám người xung quanh bàn bán, mấy người đi cùng Triệu Toàn cũng nhanh chóng phụ họa: “Tất nhiên rồi! Triệu thần y của chúng tôi là bác sĩ đàng hoàng, không giống với kẻ rách nát thích tỏ vẻ nào đó”.
Dứt lời, mấy người còn khinh bỉ liếc nhìn Lâm Trạch.
Lâm Trạch coi như không nghe thấy lời nói của bọn họ, chỉ đứng một bênh lẳng lặng nhìn, bà cụ này sắp không xong rồi.
Thời gian trôi qua, thấy tình hình của bà cụ mỗi lúc một tốt lên, có người trong đám đông nói: “Có vẻ như bà cụ đã không sao rồi..”
“Phụt! Khụ khụ khụ!”
Người này còn chưa dứt lời, bà cụ vốn đang chuyển biến tốt bỗng nhiên bắt đầu ho dữ dột, hô hấp lại trở nên khó khăn, còn nghiêm trọng hơn khi nãy!
Sắc mặt bà cụ đang hồng hào bỗng nhanh chóng trở nên tái mét!
“Bà nội!”, mấy tên người nhà hét lên.
Tình trạng đột ngột này khiến sắc mặt Triệu Hoàn tối sầm lại, bà cụ này rõ ràng là sắp không xong rồi!