Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi mấy người đi vào, chúng liền đá bay chiếc ghế gãy ở cửa, tỏ ra đầy tức giận.
"Người đẹp Tống, khi nào thì cô trả lại số tiền mà cô đã nợ chúng tôi đây?"
Dẫn đầu là một người đàn ông đeo dây chuyền vàng đang cười toe toét, thèm thuồng nhìn vào cơ thể gợi cảm của Tống Nhã.
"Nếu không thì lấy ‘thịt’ cô trả đi? Chúng tôi có thể cho cô bớt tí tiền lãi”.
Nhìn thấy ba người này, Lâm Tiểu Nguyệt lập tức sợ hãi co rụt lại phía sau Lâm Trạch rồi nói nhỏ: "Chú ơi, bọn họ đều là người xấu, lúc nào cũng tới bắt nạt cháu và chị Tống Nhã”.
“Trần Bưu, chúng tôi sớm đã trả hết món nợ cho vay nặng lãi của mấy người rồi!”, khuôn mặt Tống Nhã đanh lại.
"Nhảm nhí! Nhiêu đó chỉ mới là lãi thôi!", Trần Bưu gào lớn rồi lấy chân đạp cửa, vừa định mở miệng thì lập tức có một bóng người đi tới trước mặt hắn.
"Ồ! Đây không phải là anh Bưu sao? Tôi tìm anh lâu rồi đấy, chờ để trả tiền cho anh!"
Ngay khi Lâm Trạch bước tới, anh lập tức nắm lấy tay Trần Bưu huơ vài cái, có chút tỏ ra thái độ.
Trần Bưu ngơ ngác: "Mày là ai?"
"Tôi? Haiz, là Tiểu Trạch đây! Rất cảm ơn anh Bưu năm đó đã cho tôi vay tiền, bây giờ tôi đang có một ít tiền, vừa hay mang đủ năm triệu về định chuộc lại căn nhà này”.
Lâm Trạch khoác tay lên vai Trần Bưu, ngón tay gõ vài lần trên cổ hắn, lập tức có hai sợi linh lực xuyên vào cổ hắn.
“Năm… năm triệu!?”, Trần Bưu lập tức trừng to hai mắt.
“Đúng vậy!”, Lâm Trạch nheo mắt cười rồi khoác vai hắn đi lên lầu: “Đến đây, dẫn theo mấy anh em cùng tôi lên lầu hai, tiền tôi để trên đó hết rồi”.
"Đi đi đi! Mau đi cùng tôi!", Trần Bưu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, trên mặt đột nhiên nở nụ cười hệt như hoa cúc già, sau đó Lâm Trạch kéo hắn, hắn cũng đi theo anh lên lầu.
Khóe miệng Lâm Trạch nhếch lên, ba người Trần Bưu đương nhiên cũng đi theo anh lên lầu.
Nhìn thấy bốn người cùng nhau bước lên lầu, Tống Nhã chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo.
Năm triệu trên lầu? Tại sao cô lại không biết?
"Chị Tống Nhã, bọn họ có bắt nạt chú em không? Chúng ta có nên đi lên giúp chú không?", Lâm Tiểu Nguyệt lo lắng, nắm chặt lấy bàn tay ngọc ngà của Tống Nhã.
“Tiểu Nguyệt đừng sợ, chú của em sẽ giải quyết được thôi”, Tống Nhã cau mày, lo lắng nhìn lên lầu hai, tên vô dụng này rốt cuộc muốn làm trò gì đây?...
Lâm Trạch dẫn ba người lên lầu hai rồi vào trong một căn phòng trống rỗng không có thứ gì.
“Tiền đâu!?”, vẻ mặt của Trần Bưu sa sầm.
"Hả? Tiền gì?", Lâm Trạch kinh ngạc nhìn lại.
“Không phải nói muốn trả cho tao năm triệu sao? Chơi xỏ tao à?”, Trần Bưu trừng mắt, hung hăng gầm lên.
"Không có? Chẳng phải anh nói muốn lên biểu diễn múa cột hay sao?", Lâm Trạch chớp mắt. Lập tức giơ tay lên gõ vài lần vào lưng Trần Bưu, giống như đang điểm huyệt vậy, nhưng trên thực tế là đang dùng mấy chiêu trò khống chế hắn.
"Thằng nhóc! Khốn kiếp, mày dám chơi xỏ tụi tao!", hai tên đàn em phía sau lập tức nhảy ra, xắn tay áo lên định đánh người.
Vụt!
Trước khi hai tên đó kịp mở miệng, một bàn tay đã chặn lại trước mặt bọn họ.
Cả hai đều sửng sốt quay đầu nhìn Trần Bưu.
“Đừng lên tiếng, mở nhạc, mở nhạc của Mèo vương*”, Trần Bưu nói một cách nghiêm túc.
*Mèo vương: biệt danh của Elvis Presley
Hai người: ???
Mèo... Mèo vương?
Trần Bưu biến thành một tên dâm đãng như vậy từ lúc nào thế?
"Không phải, đại ca, đây là ống thép..."
“Nhưng mà đại ca, đây là nhạc để múa cột mà...”
"Ông bảo bật thì cứ bật!"
Ngay lúc Trần Bưu quay đầu lại, lập tức tát hai tên hai cái, lộ ra vẻ hung tợn: "Đừng có thả không, lấy điện thoại giúp tao quay lại bộ dáng mê hoặc này nữa”.
Mê hoặc? Còn ghi hình lại?
Hai người bọn họ càng thêm ngơ ngác, đại ca, anh nghĩ mình là Hồng Thế Hiền hay sao?
Nhìn thấy cả hai vẫn còn đang ngơ ngác, sắc mặt Trần Bưu lập tức sa sầm lại, lúc này bọn họ mới có phản ứng.
Cả hai hốt hoảng, vội vàng lấy điện thoại ra, một cái để mở nhạc, còn một cái để chụp lại.
“Hot girl~~”
Nhạc vừa cất lên, Trần Bưu liền vặn vẹo mông, sau đó cởi áo sơ mi rồi còn đưa lên đầu lắc lắc.
"Đẹp lắm! Đại ca thật tuyệt!", cả hai bắt đầu nịnh nọt, không cần biết hắn múa có đẹp hay không, nhưng đây là màn múa cột của đại ca nên bọn họ nhất định phải nể mặt!
“Buồn cười quá đi mất”, đây là lần đầu tiên Lâm Trạch cười không nhịn được, cái cách uốn mông của tên này thật sự rất buồn cười.
Anh vừa dừng lại thì Trần Bưu cũng không bị khống chế nữa, ánh mắt cũng dần trở nên rõ ràng, sau đó ngơ ngác nhìn vào chiếc quần cộc trên người mình, lại còn có mấy tên ở bên chụp hình lại.
“Ôiii ~ Đại ca gợi cảm quá đi!”, bỗng có một tên hét lên.
"Gợi cảm cái đầu má mày đấy! Mày dám cởi quần áo của tao sao!?"
Trần Bưu giận dữ tát vào mặt gã ta, dùng sức mạnh đến nỗi làm gã xoay một vòng.
Gã bị ăn tát đến mơ hồ: "Đại ca, anh tự cởi đó!"
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Lâm Trạch liền kêu ôi dào một tiếng, vội đưa tay về phía sau, xoay ngón tay, lặp lại động tác điểm huyệt trước đó.
“Đúng vậy đại ca, anh còn bảo bọn em mở Mèo vương để anh múa cột nữa”, một tên khác cũng đứng lên giải thích.
"Hai bọn mày não tàn hay gì! Tao biết múa cột sao?", Trần Bưu chửi rủa rồi tát thẳng vào mặt gã.
Hai người giương mắt nhìn nhau, mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng bọn họ đã nhanh chóng đặt điện thoại xuống.
Ai biết được khi bọn họ vừa dừng lại thì Trần Bưu lại đá tới tấp vào người họ: "Tụi mày làm gì vậy? Tại sao lại tắt Mèo vương đi rồi?"
Hai người: ???
"Không, đại ca, anh nói là muốn dừng lại!"
"Nhảm nhí! Tao nói vậy khi nào? Bọn bây muốn làm loạn đúng không? Ngay cả lời tao nói cũng như gió thổi bên tai à!", Trần Bưu vén tay áo, sau đó bước tới đá thêm cho mỗi tên một cái.
Hai người nhìn nhau như muốn khóc, căn bản không thể làm gì được.
Anh là người nói muốn nhảy, rồi lại nói không muốn nhảy, mẹ kiếp rồi có nhảy hay không đây?
“Được rồi, tôi xem đủ rồi, từ nay về sau, nhớ đấy, tôi không nợ anh một đồng nào cả, cút đi!”, lúc này, Lâm Trạch đột nhiên vẫy tay.
“Được thôi!”, Trần Bưu gật đầu, sau đó xoay người vẫy tay: “Chúng ta về thôi!”
“Hả?”
Hai người lại sững sờ, bây giờ có về hay không đây?
Bọn họ cảm thấy đầu óc như quay cuồng, cái quái gì thế này?
Trần Bưu mỉm cười rồi dẫn theo người đi xuống lầu, còn chào hỏi Tống Nhã: "Em đi đây chị, hôm khác chúng ta uống trà”.
Tống Nhã cảm thấy hết sức kỳ quặc, uống trà sao?
Nhìn thấy ba người bọn họ đi ra ngoài, lúc này Lâm Trạch cũng đi xuống lầu, Tống Nhã thấy khó hiểu liền hỏi: "Anh đã nói gì với bọn họ?"
Trần Bưu không giống như người dễ nói chuyện, hắn dễ dàng rời đi như vậy sao?
“Vài câu qua loa thôi, sau đó bọn họ tự rời đi rồi”, Lâm Trạch thản nhiên nói.
"Anh lại dùng cái thủ đoạn đó đúng không?"
Tống Nhã nghe xong liền căm phẫn nói.
Mặc dù cô không biết Lâm Trạch đã nói gì để lừa ba tên đó, nhưng chắc chắn anh đã dùng các loại thủ đoạn, đây vẫn luôn là mấy trò tuyệt kỹ của tên vô dụng này.
Mọi người đồn rằng Lâm Trạch của năm năm trước là một tên vô dụng!
Giống hệt như năm năm trước vậy, Lâm Trạch cũng không có gì thay đổi, bùn nhão thì không dính được lên tường, cho nên anh cũng sẽ chỉ dùng mấy loại thủ đoạn này mà thôi.
Cô thậm chí còn hy vọng Lâm Trạch sẽ đánh với những tên này như một người đàn ông, thế nhưng anh không làm vậy!
“Tùy cô nghĩ, dù sao tôi cũng đã đuổi bọn chúng đi rồi”, Lâm Trạch nhún vai.
“Cô nói cho tôi biết, khi nào đám cưới Khinh Nguyên sẽ diễn ra?”, Lâm Trạch do dự một hồi rồi hỏi.
“Vô dụng, vợ mình sắp kết hôn rồi mà còn coi như không có gì xảy ra”, Tống Nhã ngày càng xem thường Lâm Trạch, trong mắt cô lộ rõ vẻ khinh thường, miệng lại cố để ý lộ ra: “Tổng giám đốc Nhan luôn bị anh trai ép buộc, còn cô ấy lại luôn muốn chờ anh đến cứu!”
Nhìn thấy Lâm Trạch trầm ngâm, Tống Nhã lại càng cảm thấy thất vọng, tên này đã mất tinh thần rồi sao? Tống Nhã bèn nghiến răng nghiến lợi: "Cuối năm nay tin tức sẽ được công bố, còn được đăng lên cả báo của thành phố”.
Lâm Trạch vẫn không nói gì.
"Cứ chờ vợ của mình bị người ta hốt đi đi! Tôi sẽ không bao giờ đưa Tiểu Nguyệt cho tên vô dụng như anh đâu!"
Tống Nhã lập tức cảm thấy tức giận, định giơ tay muốn tát Lâm Trạch, nhưng cuối cùng lại nghiến răng nghiến lợi rút lại, kéo theo Lâm Tiểu Nguyệt rồi quay lưng rời đi.
Nhìn thấy cô rời đi, lúc này nụ cười trên mặt Lâm Trạch mới dần mất đi.
Lý do anh không thể hiện ra bộ dạng hung dữ là vì anh lo Tiểu Nguyệt sẽ hoảng sợ.