Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau, tử dương phía đông vừa nhô lên, từng sợi tử khí lúc ban mai lần lượt bị một anh thanh niên tóc ngắn hấp thu vào cơ thể, nó tuần hoàn một vòng trong cơ thể anh, cuối cùng lắng đọng nơi tử phủ trong anh.
Không bao lâu sau, đột nhiên anh cảm giác được gì đó, hai mắt chầm chậm mở ra nhìn xuống dưới, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Dưới tán cây, một bóng dáng xinh đẹp đang lẳng lặng đứng đó.
Người ấy mặc một bộ đồ công sở vô cùng gợi cảm, cái hay của âu phục là có thể thể hiện rõ chỗ lồi chỗ lõm trên cơ thể cô ấy, đôi chân dài xinh đẹp cũng được lộ rõ qua chiếc váy ngắn màu tím.
Đôi tất lưới gợi cảm bao lấy đôi chân dài ngọc ngà trắng nõn nà, mái tóc dài màu nâu hơi xoăn như thác nước rủ xuống thắt lưng, khiến cho cô trông càng gợi cảm, càng trưởng thành.
Lâm Trạch nhảy thẳng xuống từ mái nhà, nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng cô gái kia, sau đó vui vẻ nói: "Chị họ!"
"Tiểu Trạch?"
Cô gái xinh đẹp ấy quay đầu, sau khi nhìn thấy Lâm Trạch, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ nụ cười ngọt ngào, cô tiến lên ôm lấy Lâm Trạch.
Lâm Trạch chỉ cảm thấy một mùi thơm dễ chịu đang tràn ngập vào mũi mình, sau đó là cảm giác mềm mại truyền đến từ vùng ngực.
"Chị họ, lâu lắm không gặp, ngực chị lại to lên rồi đấy", Lâm Trạch thuận thế sờ eo Lâm Thanh Tuyết, còn cười hi hi.
Lâm Thanh Tuyết là chị họ chơi với Lâm Trạch từ nhỏ, hơn anh ba tuổi, cô đối xử với anh vô cùng dịu dàng, dễ gần. Từ nhỏ đến lớn, hai người không có gì là không nói với nhau, hôm qua Lâm Trạch vừa về đã liên lạc với Lâm Thanh Tuyết, bảo hôm nay gặp mặt.
"Đương nhiên rồi, chị còn phải theo đuổi mấy anh đẹp trai nữa chứ", Lâm Thanh Tuyết bật cười, trợn mắt nhìn Lâm Trạch: "Nào, chị đưa chú đi xin việc".
Hôm qua, vừa nghe nói Lâm Trạch mới trở lại, không có công việc, Lâm Thanh Tuyết lập tức khuyên anh đến công ty cô ứng tuyển, định để Lâm Trạch có việc xong sẽ dần dần ổn định lại.
Lâm Trạch gật đầu.
Hai người cùng đi đến công ty của Lâm Thanh Tuyết, đó là một tập đoàn lớn, vừa đến cửa, hai người đã gặp phải một người đàn ông béo mặc âu phục.
"Phó... phó tổng giám đốc Trần?", nhìn thấy người đàn ông béo kia, vẻ mặt của Lâm Thanh Tuyết trở nên cứng nhắc.
"Tuyết Tuyết đi làm à?", phó tổng giám đốc Trần cười toét miệng, sau đó nhích lại gần Lâm Thanh Tuyết: "Đây là... em trai em à?"
Ánh mắt Lâm Trạch rét lạnh, khi nói chuyện, bàn tay lớn của tên béo này cứ vuốt ve cái mông cong cong của Lâm Thanh Tuyết.
Phó tổng giám đốc Trần vừa nói, tay vừa sờ mông Lâm Thanh Tuyết.
"Bốp" một tiếng, phó tổng giám đốc Trần không kiềm chế được, ông ta dùng sức tóm lấy.
Ớ? Sao cảm giác không đúng lắm vậy?
Khi ông ta sững sờ ngẩng đầu thì nhìn thấy Lâm Trạch đang dùng hai tay tóm lấy tay ông ta, còn cười hi hi: "Chào phó tổng giám đốc Trần, chào phó tổng giám đốc Trần".
"Mẹ kiếp, cậu là ai vậy?", phó tổng giám đốc Trần khó chịu trợn mắt nhìn Lâm Trạch, thằng nhãi này chui ra từ đâu vậy? Dám phá hỏng chuyện tốt của ông ta.
"Phó tổng giám đốc Trần, đây là em trai ở dưới quê của tôi, cậu ấy đến ứng tuyển ở công ty của chúng ta", Lâm Thanh Tuyết lập tức phản ứng lại, cô cười tươi như hoa, Lâm Trạch rõ ràng đang giúp cô.
"Chào phó tổng giám đốc Trần! Chị họ tôi vẫn luôn nhắc đến ông với tôi, chị ấy bảo ông anh tuấn, đẹp trai, hào phóng, nên tôi vẫn luôn sùng bái ông như thần tượng của mình!”, Lâm Trạch vội vàng chạy đến, anh nắm lấy tay phó tổng giám đốc Trần, mặt đầy vẻ nịnh nọt.
"À? Ừ, tên nhóc này cũng có tinh thần phết nhỉ", Trần Lực hơi khó chịu mà rút tay lại, còn vỗ vào ngực Lâm Trạch như trưởng bối, sau đó cười khinh thường mà nói: "Cơ thể rắn chắc nhỉ, chắc hay làm nông lắm đây?"
Ngoài miệng thì tỏ vẻ tán thưởng, nhưng trong mắt Trần Lực lại tràn ngập sự khinh bỉ, từ quê lên, hóa ra là một thằng nông dân quèn.
"Hi hi, cảm ơn phó tổng giám đốc Trần đã quá khen", Lâm Trạch cười hi hi, khom lưng khụy gối lấy lòng nói: "Phó tổng giám đốc Trần, ông thấy tôi phù hợp với vị trí nào ạ?"
"Thanh Tuyết, em định để cậu ta làm ở vị trí nào?", Trần Lực chẳng thèm nhìn Lâm Trạch lấy một cái, lúc đi qua người Lâm Trạch còn đạp mạnh lên chân anh.
Tên nhãi này dám làm hỏng chuyện tốt của ông ta, một cước này còn là nhẹ đấy.
Ánh mắt của Lâm Trạch lóe lên vẻ lạnh lẽo sau đó liền biến mất, nụ cười xu nịnh càng xán lạn hơn: "Phó tổng giám đốc Trần, chị họ bảo đưa tôi đến đây làm bảo vệ".
Lâm Thanh Tuyết mím môi, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Nhìn thấy vẻ nịnh nọt lấy lòng kia của anh, cô như thấy được Lâm Trạch của năm năm trước vậy, tính cách hèn yếu lấy lòng này chẳng hề thay đổi...
"Bảo vệ, được, được đấy, vậy thì bắt đầu từ vị trí bảo vệ đi, nhóc à, tôi coi trọng cậu phết đấy!"
Trần Lực tỏ rõ vẻ khinh miệt, ông ta hừ một cái, một thằng ngu không biết điều cũng chỉ hợp làm loại công việc này thôi.
Ông ta đi đến bên Lâm Thanh Tuyết, lần này chẳng hề giấu giếm nữa, ông ta to gan đưa tay nhéo một cái lên vai cô, cười đắc ý: "Thanh Tuyết, tối nay có rảnh không? Tôi mời em ăn cơm".
Lâm Thanh Tuyết đang muốn nói chuyện, Trần Lực đột nhiên nắm lấy tay cô bóp mạnh một cái, Lâm Thanh Tuyết lập tức kêu đau khẽ hừ một tiếng.
"Thanh Tuyết, trong công ty có một số thứ tôi không muốn nói rõ ra, tôi cũng tìm em mấy lần rồi", Trần Lực sờ lên cổ cô, tham lam hít hương thơm từ tóc cô, trong mắt lộ rõ vẻ dâm tà.
"Tiền đồ của em với em trai em đều nằm trong tay em đó".
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, Trần Lực có nằm mơ cũng muốn đè cô dưới thân mà vui đùa.
Lâm Thanh Tuyết cắn môi, trong mắt đầy vẻ giãy giụa, cô muốn đẩy Trần Lực ra, nhưng...
"Tối nay có nên đến hay không, chắc trong lòng em rõ nhất".
Trần Lực thu tay về, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Tuyết, còn cố ý ngửi một hồi.
Ông ta quay đầu nhìn Lâm Trạch, Lâm Trạch hơi cúi đầu, tỏ vẻ không nhìn thấy gì.
"Cố gắng làm việc nhé, tôi quý hai chị em cậu lắm đấy, ha ha ha ha!"
Trần Lực cười lớn, hai tay chắp sau lưng, ngẩng cao đầu đi vào công ty, bộ dạng vô cùng đắc ý.
Đợi đến khi ông ta đi vào công ty, Lâm Trạch mới đi đến bên cạnh Lâm Thanh Tuyết, cười mỉm: "Yên tâm đi chị họ, em sẽ đánh gãy cái tay của thằng mập chết tiệt này".
"Chỉ biết chém gió".
Lâm Thanh Tuyết bật cười, giơ cánh tay ngọc ngà lên chỉnh lại cổ áo cho Lâm Trạch: "Công ty là như vậy đó, tranh chấp lẫn nhau, chị cũng quen rồi, chú chỉ cần lo cho bản thân mình thật tốt là được rồi, chị tự biết cách bảo vệ mình".
Lâm Thanh Tuyết đang nói, tay đột nhiên cứng đờ, ánh mắt hơi lộ vẻ cô đơn.
"Tiểu Trạch à, năm năm rồi, chú cũng nên trưởng thành lên, dũng cảm lên, đừng cứ cúi đầu khom lưng mãi, không cô gái nào thích cái bộ dạng vô dụng này của chú đâu, thím ở dưới suối vàng thấy vậy cũng sẽ buồn lắm".
"Tuân lệnh!", Lâm Trạch cung kính tuân lệnh, cười toét miệng, lại khiến cho Lâm Thanh Tuyết bật cười, tên nhóc này.
"Nào đi thôi, chị đưa chú đến phòng nhân sự để ứng tuyển".
Lâm Thanh Tuyết cười một tiếng, hất mái tóc dài, vực dậy tinh thần.
Nhìn bóng lưng dẫn đường của Lâm Thanh Tuyết, Lâm Trạch nhét hai tay trong túi quần, nở nụ cười nham hiểm.
Sau khi chào hỏi, Lâm Trạch không gặp vấn đề gì trong việc ứng tuyển, tìm hiểu qua về môi trường của công ty một chút là có thể thuận lợi nhậm chức.
Công ty này tên là tập đoàn Thiên An, chủ yếu kinh doanh mảng bán lẻ, còn Lâm Thanh Tuyết lại là quản lý bộ phận sale của tập đoàn này.
Mặc dù là quản lý nhưng công trạng của cô nhiều hơn cả phó giám đốc, còn về việc tại sao có thành tích tốt mà bị đẩy xuống vị trí quản lý quèn, ai tinh mắt nhìn là biết.
Một ngày bình thường không có gì đặc biệt trôi qua, buổi tối, sắp đến giờ tan làm, Lâm Thanh Tuyết liền bảo có việc gấp cần đi trước.
Lâm Trạch có thể nhìn thấu nhưng không nói ra, đợi đến lúc tan sở anh mới chậm rãi đi đến hầm để xe, đứng tựa vào cây cột bên cạnh.
Không lâu sau, một chiếc xe cách đó không xa lái tới, Lâm Trạch ngáp một cái, sau đó mới lười biếng đi ra, chắn trước chiếc xe kia.