Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiếc xe dừng cách đó không xa, cửa xe mở ra, Trần Lực mập mạp bước xuống.
"Nhóc con, cậu đứng đây làm gì?"
Trần Lực vểnh mũi lên, ngạo mạn bước tới: "Ông đây lái xe đến đón chị cậu ăn cơm đó, đừng có mà cản đường".
Trần Lực bước tới trước mặt Lâm Trạch, định đưa tay đẩy anh tránh ra một bên nhưng không tài nào đẩy ra được.
"Khốn kiếp, cút đi cho ông!"
Trần Lực dùng hai tay cố hết sức lôi kéo, mặt đỏ bừng lên mà cơ thể Lâm Trạch vẫn bất động.
"Lắm chuyện quá".
Lâm Trạch đứng trước mặt Trần Lực, từ từ giơ chân phải lên.
Sau đó nhẹ nhàng đá vào cổ của Trần Lực.
"Rầm!"
Cơ thể gần một trăm cân của Trần Lực bay vèo một phát rồi đập vào chính chiếc xe của ông ta.
Sức lực quá lớn còn làm cho chiếc xe lùi về sau vài phân nữa!
"A…a…"
Trần Lực nằm rạp dưới đất, cơ thể mập mạp cong lại như con tôm, cả người co rúm lại, miệng còn sùi bọt mép, sắc mặt trắng bệch.
Ánh mắt Trần Lực trở nên hoảng sợ, mẹ ơi, tên nhóc này vừa làm trò gì vậy! Một cú đá thôi mà sao khủng khiếp đến thế?
Lâm Trạch khoan thai hạ chân xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trần Lực, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt coi thường tất cả như thần tiên hạ phàm vậy!
"Cái tay nào động vào chị tôi vậy, nói đi, nếu không thì tôi sẽ xử lý cả hai đấy", Lâm Trạch bình thản nói.
Tên nhóc nghèo hèn này còn đòi phế tay của ông ta?
"Con mẹ nó mày dám đá tao? Tao sẽ giết chết mày!"
Thấy Lâm Trạch bước đến, đôi mắt Trần Lực đỏ rực, một tên nhân viên quèn mà dám đá ông ta, tuyệt đối không thể bỏ qua cho tên này được!
Trần Lực đạp mạnh chân ga, chiếc xe lập tức phóng nhanh như ngựa đứt dây cương, đèn xe chiếu vào khiến khuôn mặt ông ta nhăn lại.
Xe của ông ta là loại xe thể thao, tốc độ của nó có thể đâm một người bay ra xa mười mấy mét, Lâm Trạch chết chắc rồi!
"Chết đi thằng chó!"
Trần Lực hét lên, chớp mắt chiếc xe đã chạy tới sát người Lâm Trạch.
Thấy chiếc xe sắp đâm vào mình, Lâm Trạch nhếch khóe miệng, người thường mà dám lấy trứng chọi đá.
Anh dồn một luồng linh lực vào chân rồi nhẹ nhàng giơ chân lên đạp vào đầu xe như lúc đạp Trần Lực.
Tên nhóc ngu ngốc! Mày xong đời rồi!
Trần Lực suýt bật cười lên thành tiếng, tên ngốc này còn định dùng chân để đạp một chiếc xe đang chạy sao? Ông ta rất muốn xem Lâm Trạch bị đâm bay ra ngoài sẽ như thế nào.
"Rắc rắc rắc!"
Một loạt tiếng vỡ vụn vang lên nhưng không phải là chân của Lâm Trạch mà là đầu xe của Trần Lực!
Bằng mắt thường cũng có thể thấy đầu xe bằng sắt thoáng một cái vỡ nát, nắp xe, bên trong còn có thanh sắt chống, động cơ và những linh kiện khác cũng không còn nguyên vẹn.
Trần Lực nhìn ngây người, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa hai quả trứng gà lớn luôn.
Má nó chuyện quái gì vậy?
"Ôi thánh thần thiên địa ơi".
Trần Lực trợn trừng mắt nhìn, khủng khiếp quá? Con mẹ nó xe thể thao đó!
"Kít! !"
Âm thanh bánh xe ma sát chói tai vang lên, để lại dưới đất một vệt bánh xe dài mười mấy mét, cơ thể mập mạp của Trần Lực đè gãy ghế lái rồi bay cả người ra ngoài làm vỡ cửa sổ xe.
Cơ thể ông ta đụng rầm cái vào bờ tường, ông ta không khống chế được nôn ra mật xanh mật vàng.
"Bịch".
Nghe thấy tiếng bước chân Trần Lực lập tức hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết của Lâm Trạch.
Ánh mắt này giống như thần linh nhìn xuống loài người vậy!
"Cậu… rốt cuộc cậu là ai?"
Trần Lực như sắp khóc vậy, cơ thể ông ta run rẩy không thể khống chế được.
Nếu không phải cảm nhận được cơn đau khắp người thì ông ta còn tưởng mình đang nằm mơ kìa.
Một người bình thường sao có thể đạp bay một chiếc xe chứ?
"Tay nào?", Lâm Trạch không để ý đến ông ta chỉ lạnh lùng hỏi.
Con ngươi của Trần Lực co lại, Lâm Trạch không đùa với ông ta, Lâm Trạch thật sự muốn phế tay của ông ta!
"Lâm Trạch! Mày tưởng mày giỏi lắm à! Chị mày còn đang làm việc ở công ty của tao, tao có thể… a! !"
Khuôn mặt Trần Lực nhăn lại, gào thét thảm thiết, tay phải của ông ta co quắp như một cục bột ở dưới đất.
Sức mạnh của Lâm Trạch lớn đến mức nào mà chỉ một chân đã có thể dẫm nát cánh tay ông ta.
"Đại ca! Đại ca tôi sai rồi, cậu tha cho tôi đi, tôi không dám làm phiền chị cậu nữa đâu, xin cậu tha cho tôi!", Trần Lực nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin.
Ông ta sợ thật rồi, sợ thật rồi, tên nhóc này vốn không phải người thường! Người thường sao có thể khủng khiếp như vậy chứ!
Trần Lực thật sự sợ rồi!
"Còn có lần sau thì tôi không chỉ đơn giản là phế cánh tay của ông đâu".
Lâm Trạch lạnh lùng liếc Trần Lực một cái rồi mới quay người rời đi.
Anh đi một lúc, bảo vệ ở bãi đỗ xe mới vội vàng chạy tới: "Tổng giám đốc Trần, ông không sao chứ?"
"Nhanh đưa tôi vào bệnh viện, con mẹ nó, ông sắp chết ở đây rồi đây này!", Trần Lực hét lớn.
Từ lúc sinh ra đến giờ ông ta chưa bao giờ đau đớn như thế này.
…
Lâm Trạch rời khỏi bãi đỗ xe.
"Có bác sĩ không? Mau đến cứu người!"
Trên đường đi, Lâm Trạch đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu.
Anh đưa mắt nhìn thấy ở trước mặt có một đám người, trong đó còn có người đang kêu cứu.
Lâm Trạch tò mò, anh chen vào đám người thì nhìn thấy một ông lão tóc bạc nửa đầu đang nằm dưới đất.
Sắc mặt ông lão trắng bệnh, hô hấp khó khăn, một thanh niên đang ngồi xổm bên cạnh nhưng không ai đến giúp bọn họ.
Lâm Trạch chủ động bước tới, đặt tay lên cổ tay của ông bác bắt mạch.
"Anh biết xem bệnh sao?", thanh niên ngồi bên cạnh nghi ngờ nhìn Lâm Trạch.
Lâm Trạch ăn mặc hơi quê mùa, nhìn giống như nông dân mới lên phố, ngu ngơ bẩn thỉu vậy.
Thấy ánh mắt xem thường của thanh niên kia, Lâm Trạch chẳng thèm để ý, chỉ bình thản nói: "Mọi người lùi về đằng sau một chút để có không gian nào".
Nói rồi Lâm Trạch định đỡ ông bác dậy.
"Tên ăn xin nghèo hèn này mày định làm gì! ?"
Đột nhiên có tiếng quát tức giận vang lên đằng sau Lâm Trạch.
Lâm Trạch quay lại, một người thanh niên đeo mắt kính gọng vàng xông đến, túm anh lôi ra.
"Lúc bệnh nhân phát bệnh phải để bệnh nhân nằm thẳng dưới đất, mày đột nhiên đỡ bệnh nhân như vậy, mày có biết cứu người thật không vậy?"
Thanh niên đeo mắt kính gọng vàng trừng mắt nhìn Lâm Trạch, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, trong lòng nghĩ ăn mặc như vậy chẳng giống người có bản lĩnh chút nào.
"Tôi không biết cứu người, chẳng lẽ anh biết?", Lâm Trạch chau mày nói.
Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến bệnh nhân thì người này có thể lôi kéo anh ra được sao?
"Phí lời!"
Thanh niên đeo mắt kính gọng vàng đắc ý phất ống tay áo một cái, ánh mắt chế giễu: "Tao là Bạch Chí Dân phó chủ nhiệm khoa của bệnh viện Nhân Dân số một! Người được tao cứu không phải một trăm thì cũng phải một nửa! Mày là cái thá gì?"
Những lời này khiến mọi người xung quanh lập tức trầm trồ.
"Tôi nhớ ra rồi! Tôi biết anh ấy! Là bác sĩ thiên tài của bệnh viện Nhân Dân số một đó!"
"Là vị bác sĩ đã từng lên báo chí và tin tức đó đúng không? Trẻ vậy mà y thuật đã sánh với những bác sĩ già có kinh nghiệm đấy?"
"Chính là anh ấy, ông bác kia được cứu rồi!"