Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Trạch đi làm từ rất sớm.
Chẳng qua là vừa đi đến cổng công ty, lông mày của Lâm Trạch liền nhếch lên, một vật nhọn chĩa thẳng vào lưng của anh: "Thằng nhãi, không muốn eo có thêm cái lỗ thì đi với tao".
"Anh trai à, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng làm bừa", Lâm Trạch chủ động giơ tay, cười hi hi nói.
"Nói ít thôi! Mau đi cùng tao!", tên đó đẩy Lâm Trạch đến một con ngõ.
Lâm Trạch đi cùng tên côn đồ đó vào sâu trong ngõ thì nhìn thấy một người quen.
"Thằng nhãi, mày còn nhớ tao chứ?", Trần Lực hung ác trợn trừng mắt nhìn Lâm Trạch, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười gằn dữ tợn dọa người.
Trên tay ông ta cuốn băng gạc và nẹp gỗ, nó vắt qua cổ ông ta, sắc mặt ông ta cũng tái mét.
Đằng sau ông ta là bảy tám tên côn đồ hung ác, mà đứng cạnh Trần Lực là tên thủ lĩnh đô con đang cúi đầu nghịch điện thoại.
"Đeo băng gạc nên không nhận ra", Lâm Trạch nhún vai, bộ dạng thiếu đánh này đã chọc giận Trần Lực, khiến ông ta tức đến mức không thở được.
"Thằng nhãi, hy vọng tí nữa khi mày bị đánh gần chết, mày vẫn còn bản lĩnh nói những lời này!", Trần Lực nghiến răng nghiến lợi gầm gừ dọa nạt, ông ta nhanh chóng nhìn gã đô con bên cạnh: "Anh Bưu, thằng nhãi này đánh gãy tay tôi! Tôi muốn bọn anh đánh nát từng đốt xương trên chân tay nó! Khiến nó trở thành thằng tàn tật!"
Lâm Trạch dám ra tay với ông ta, Trần Lực muốn thằng nhãi ngông cuồng này chết không được tử tế!
"Không thành vấn đề, chỉ cần đủ tiền là được", anh Bưu cười ha ha, sau đó liền ngẩng đầu.
"Bộp", điện thoại anh Bưu rơi xuống đất, hắn sững sờ nhìn Lâm Trạch.
"Ồ, là anh sao?"
Nhìn thấy mặt đối phương, Lâm Trạch cũng mỉm cười, đây chẳng phải tên cho vay nặng lãi hôm trước vừa chạy đến nhà anh sao?
"Sao... sao lại là cậu?", vẻ mặt anh Bưu lập tức cứng đờ, nụ cười đắc ý lúc trước dần dần biến thành bộ dạng muốn khóc.
Mẹ kiếp sao đen thế nhỉ, tự nhiên lại gặp phải tên này!
Sao hắn quên được chuyện xảy ra trong nhà Lâm Trạch vào ngày hôm đó chứ!
Với một câu nói, anh đã khống chế được hành động và suy nghĩ của hắn, bây giờ hắn nhớ lại liền thấy sợ!
"Đúng! Là cậu ta!", Trần Lực cười phá lên, hóa ra thằng nhãi này từng đắc tội anh Bưu, đúng là ông trời giúp ta mà!
"Anh đánh chết cậu ta cho tôi đi!"
"Mẹ kiếp, tao đánh chết mày trước thì có!", anh Bưu vừa quay đầu liền tát một phát lên mặt Trần Lực, khiến cả người Trần Lực xoay một vòng, ông ta bị đánh đến ngu người luôn.
"Mẹ kiếp, tôi bảo anh đánh cậu ta! Chứ không phải đánh tôi!", Trần Lực gầm lên.
"Tao cố ý đánh mày đấy!"
Anh Bưu tức đến mức muốn bùng nổ, đạp một phát khiến Trần Lực lộn nhào, hắn kéo theo mấy anh em ấn ông ta xuống đất rồi điên cuồng đánh một trận.
Mẹ kiếp, suýt nữa là chọc vào tổ kiến lửa Lâm Trạch rồi.
Lâm Trạch có thể điều khiển suy nghĩ của con người, nếu anh thực sự muốn giết hắn thì anh có vô vàn cách để làm vậy.
"Các người đánh ông ta làm gì? Đánh tôi nè, còn cả tiền của tôi...", Lâm Trạch cười như không cười mà nhìn anh Bưu, trái đất tròn thật đấy.
"Đừng, đừng mà! Đại tiên à, tôi nào dám ra tay với cậu đâu!", anh Bưu ngượng ngùng, không đợi được mà lùi về sau: "Tôi... tôi nhớ ra mình đang nấu canh, tôi về trước nhé, đại tiên cứ tự nhiên nhé!"
"Tên này..."
"Đánh ông ta! Đánh ác vào! Không cần phải nể mặt tôi đâu!"
Anh Bưu nói xong câu này liền nháy mắt với mấy tên đàn em, bọn chúng liền mau chóng chạy mất, bộ dạng kia trông như chỉ muốn cha mẹ cho chúng thêm hai cái chân nữa để mà chạy thôi.
Chọc ai cũng được, nhưng có chết hắn cũng không muốn chọc giận đại tiên Lâm Trạch!
Mẹ kiếp? Tên này đi rồi thế còn mình thì sao? Trần Lực sững sờ.
"Tôi nhớ tôi từng dặn ông đừng có dây vào tôi nữa mà nhỉ", vẻ mặt Lâm Trạch dần dần khôi phục vẻ lạnh lùng, hai tròng mắt không hề chứa chút gì tình cảm, chỉ có một luồng sát khí mạnh mẽ lóe lên rồi biến mất.
Lâm Trạch sẽ không bao giờ nương tay với người muốn hại anh!
Thấy ánh mắt của Lâm Trạch, Trần Lực rùng mình, cảm thấy vô cùng sợ hãi, một mùi khai khó ngửi thoang thoảng bay ra từ dưới háng ông ta.
"Lâm Trạch! Mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày! Tao là phó tổng giám đốc của công ty của chị họ mày đấy! Mày có tin chỉ cần với một câu nói của tao là chị mày mất việc không?"
"Ông uy hiếp tôi sao?", Lâm Trạch từ từ giơ tay, hai sợi linh lực long lanh trong suốt uốn lượn giữa ngón tay anh.
Nếu như anh muốn giết ai, anh có ít nhất cả trăm cách để khiến Trần Lực bốc hơi khỏi thế gian này!
"Cậu không có bản lĩnh kia đâu, bởi vì bắt đầu từ bây giờ cậu không còn là phó tổng giám đốc của công ty chúng tôi nữa".
Đúng lúc đó một giọng nói vang lên sau lưng Lâm Trạch.
Lâm Trạch quay đầu liền thấy một ông lão mặc vest đi giày da đang đi cùng một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng, họ đang đi vào từ đầu con hẻm.
"Nhóc con, chúng ta lại gặp mặt rồi", ông lão mỉm cười nói, Lâm Trạch nhíu mày, ông lão này là người hôm qua anh cứu trên đường.
Ông lão lách qua người Lâm Trạch, Lâm Thanh Tuyết lại đi đến bên cạnh Lâm Trạch, đôi mắt xinh đẹp cong cong như vầng trăng khuyết, cô mỉm cười hỏi: "Tiểu Trạch, chú không sao chứ? Với lại chú quen chủ tịch Tần sao? Hôm nay ông ấy đến tìm chị để hỏi thăm tin tức của chú đấy".
"Nói thì dài dòng, chị họ trông có vẻ vui nhỉ?"
"Đương nhiên rồi, bởi vì cậu em họ thân yêu của chị được thăng chức rồi", Lâm Thanh Tuyết cười hi hi.
"Chủ... chủ tịch?", Trần Lực ngồi bệt xuống đất, ngây ngốc nhìn về phía Tần Phương.
"Trần Lực, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, cậu bị đuổi việc, công ty sẽ thu hồi toàn bộ xe, quyền lực, nhà và cả danh tiếng mà công ty từng đem lại cho cậu", Tần Phương lạnh lùng nói.
"Chủ tịch Tần! Chủ tịch Tần đang đùa sao? Sao ông có thể làm thế chứ!"
Nghe được tin này, Trần Lực vội vàng bò dậy, dùng một tay ôm lấy chân Tần Phương, khóc lóc kêu gào.
Trần Lực mất đi công việc này cũng đồng nghĩa với việc mất đi tất cả!
"Tôi đã nghe qua chuyện của cậu rồi, uy hiếp cấp dưới, lén lút bán tài liệu của công ty, cút cho tôi! Công ty của tôi không cần hạng người như cậu!", Tần Phương dẫm lên mặt Trần Lực, một cước đạp ông ta ra.
"Sao ông biết chứ?", Trần Lực bất ngờ, rõ ràng ông ta đã giấu kỹ chuyện này lắm rồi mà!
"Là cô!", Trần Lực lập tĐọc nhanh nhất ở trang Viet Writer ức nổi giận nhìn Lâm Thanh Tuyết.
"Là tôi đã báo cáo chuyện này, hơn nữa còn có cả tang chứng vật chứng", Lâm Thanh Tuyết cười mỉm.
Tần Phương lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Lâm Trạch, lập tức khách khí hỏi: "Cậu Lâm, tôi muốn mời cậu đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc của công ty tôi thay cho vị trí của Trần Lực, không biết ý cậu thế nào?"
Ông ấy chưa bao giờ nghi ngờ ánh mắt của mình, từ cuộc gặp mặt vào ngày hôm qua, ông ấy đã biết Lâm Trạch không phải người thường.
Quả nhiên là vậy, ban nãy ông ấy và Lâm Thanh Tuyết trốn ở ngoài nhìn thấy hết mọi chuyện.
"Tôi không có năng lực này đâu, nếu có thể thì ông để chị họ tôi làm đi", Lâm Trạch nhún vai, vui vẻ nhìn Tần Phương.
Ông lão này đúng là một con cáo già, nhận ra được anh khác người bình thường nên muốn kéo anh về phe của ông ấy.
"Được chứ, tôi cũng có ý này từ trước", Tần Phương cười lớn.
"Á? Không được, tôi không làm được đâu!", Lâm Thanh Tuyết đứng bên vội vàng xua tay.
"Chị họ, chị có đủ năng lực để giữ vị trí này mà", Lâm Trạch cười nói.
"Không sai, Thanh Tuyết, cô đừng khiêm tốn quá", Tần Phương cũng cười nói, ánh mắt sáng lên.
Ai làm phó tổng giám đốc không quan trọng, ông ấy chỉ muốn làm quen với Lâm Trạch thôi.
"Nếu thế... tôi đành nhận lời vậy", Lâm Thanh Tuyết hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
Chuyện đã ra nông nỗi này, cho dù Trần Lực có khóc lóc thế nào, Tần Phương cũng sẽ không quan tâm đến ông ta, chẳng mấy chốc sẽ có người của cơ quan công an đến mang Trần Lực đi.
Sau khi tiếp nhận vụ việc cũng không cần Lâm Trạch lo lắng nữa, anh vẫn đợi đến giờ tan làm, vừa ra khỏi công ty, điện thoại anh đã vang lên, là một số lạ.
"Alo?", Lâm Trạch bắt máy.
Đầu dây bên kia im lặng, mãi đến ba giây sau mới có một tiếng khóc thút thít vang lên.
"Tiểu Trạch... Em biết, em biết anh sẽ trở lại mà!", một giọng nữ dễ nghe vang lên bên tai Lâm Trạch.
Sau khi nghe được giọng nói này, cả người Lâm Trạch lập tức run lên, nước mắt không kìm được mà dâng lên trong hốc mắt.
Đã mấy chục nghìn năm rồi anh chưa khóc, vậy mà trong giờ phút này, anh không thể kìm lòng được mà bật khóc.
Âm thanh này là âm thanh cả đời này anh không thể quên!
"Khinh... Khinh Nguyên?", giọng nói của Lâm Trạch run rẩy, ánh mắt đờ đẫn.