Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ông Bố Cực Phẩm Vạn Năm Tuổi -Lâm Trạch
  3. Chương 8: Có thể diện
Trước /40 Sau

Ông Bố Cực Phẩm Vạn Năm Tuổi -Lâm Trạch

Chương 8: Có thể diện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chỉ là lúc Lâm Trạch lao đến thì khóe miệng lại giật giật.

Lúc này ở trong trường mẫu giáo, Lâm Tiểu Nguyệt đang phồng miệng, hậm hực nhìn cậu bạn mập trước mặt, khuôn mặt đáng yêu đỏ bừng bừng.

“Cậu mới là đứa con hoang, cậu mới là đứa không có bố mẹ!”, Lâm Tiểu Nguyệt rơm rớm nước mắt nhưng miệng vẫn cố cãi.

“Cậu chính là đứa không có bố mẹ! Cậu là đứa con hoang!”, cậu bạn mập bóp miệng, làm vẻ mặt quỷ.

“Đứa con hoang nói ai đấy!”, Lâm Tiểu Nguyệt hậm hực nói.

“Đứa con hoang nói cậu đấy!”, đứa bé mập hét lên, vừa dứt lời nó liền sững sờ.

“Thì ra đứa con hoang đang mắng chính mình, đúng là đáng thương”, Lâm Tiểu Nguyệt giả bộ thở dài một hơi.

“Cậu… cậu bị điên!”, đứa bé mập bị Lâm Tiểu Nguyệt chọc giận đến nỗi đỏ bừng mặt.

“Cậu bị điên à? Vậy thì hết cách rồi, lần sau chúng ta cãi nhau tiếp nhá”, Lâm Tiểu Nguyệt vẫy tay, Triệu Nhã Nhã đứng bên cạnh dở khóc dở cười, đứa trẻ này đúng là miệng lưỡi ghê gớm.

Chẳng biết ai mới là người bắt nạt đây?

“Mình… mình phải đánh chết đứa con hoang này!”, cậu bé mập tức giận, nó gào lên rồi lao về phía Lâm Tiểu Nguyệt.

Lâm Tiểu Nguyệt sợ hãi hét lên một tiếng, vội vàng giơ tay chắn phía trước mặt.

“Phù!”

Lâm Trạch lao nhanh đến trước mặt Lâm Tiểu Nguyệt, hất tay áo một cái, đứa bé mập bị gió thổi bay người, ngã xuống dưới đất, nó lập tức òa khóc.

“Hu hu hu! Đứa con hoang ức hiếp người khác!”

“Mình không cho phép cậu gọi mình là đứa con hoang!”, Lâm Tiểu Nguyệt nấp trong lòng Lâm Trạch đe dọa cậu bạn mập, tuy nhiên nước mắt lại cứ thế tuôn ra.

Lâm Tiểu Nguyệt đang cố gắng kiềm chế không khóc, cô bé có bố mẹ, cô bé không phải là đứa con hoang!

Lâm Trạch giơ tay búng trán cô bé rồi nở nụ cười dỗ dành: “Được rồi, không phải bố đang ở đây sao?”

“À… anh Lâm”.

Triệu Nhã Nhã bối rối đứng bên cạnh, cô chưa kịp nói tiếp thì Lâm Trạch đã ân cần đáp lời.

“Không sao, ngày mai hai vợ chồng tôi sẽ đưa con bé đi học”.

“Vậy thì tốt quá, bởi vì các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo đều hơi…”, Triệu Nhã Nhã lo lắng nhìn Lâm Tiểu Nguyệt, có chút không nỡ.

Lâm Trạch gật đầu, sau đó bế Lâm Tiểu Nguyệt rời đi, trên đường đi thấy cô bé vẫn đang phồng má, anh bèn hỏi: “Sao thế? Vẫn đang giận cậu bạn mập kia sao?”

“Tiểu Nguyệt là tiên nữ, tiên nữ không thèm tức giận với đứa trẻ xấu xa đó”, Lâm Tiểu Nguyệt giận dỗi quay mặt đi.

“Con cũng không phải đứa trẻ hư, yên tâm đi, lát nữa bố sẽ dẫn mẹ con về”, Lâm Trạch dở khóc dở cười nói.

“Thật ạ?”, Lâm Tiểu Nguyệt rưng rưng nước mắt nhìn Lâm Trạch.

“Thật”, Lâm Trạch cười dịu dàng đáp lời cô bé.

Anh cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

Nhà họ Nhan, món nợ bốn năm của các người đã đến lúc phải trả rồi!

Lâm Trạch dẫn Lâm Tiểu Nguyệt về nhà, đến trước cửa thì bắt gặp Tống Nhã.

“Tiểu Nguyệt, con vào nhà trước đi”, Lâm Trạch xoa đầu Lâm Tiểu Nguyệt.

“Vâng ạ…”, Lâm Tiểu Nguyệt hiểu chuyện bước tới ôm Tống Nhã, coi như là để chào hỏi, sau đó đi vào trong phòng.

Lâm Tiểu Nguyệt vừa đi, Tống Nhã vội nói: “Lâm Trạch, anh với tôi cùng nhau…”

“Không cần đâu”, Lâm Trạch nhẹ nhàng xắn tay áo, mái tóc dài sau gáy tự động xõa ra.

“Tôi sẽ đưa Khinh Nguyên trở về, cô giúp tôi chăm sóc Tiểu Nguyệt là được rồi”.

Vừa dứt lời anh liền quay người bước đi trong gió.

Tống Nhã sững sờ nhìn dáng người phía sau của Lâm Trạch, bỗng nhiên cô cảm thấy anh trở nên vô cùng xa lạ.

Xa lạ đến mức khiến cô cảm thấy sợ hãi!

Cô bỗng nhiên nhớ tới những lời mà Lâm Trạch nói với cô lúc hai người gặp nhau.

Anh phải cướp lại người phụ nữ của mình, cho dù là… đập nát nhà họ Nhan.

Ngày hôm nay, Lâm Trạch đã đến thành phố J, đây là thành phố tuyến một bên cạnh Hoa Hải.

Lâm Trạch bực bội đứng dưới mái hiên, vạt áo đã ướt một nửa.

Anh cũng không ngờ mình lại đen đủi như vậy, vừa mới ra khỏi khách sạn trời liền đổ cơn mưa to.

“Lâm Trạch? Là cậu sao? Cậu về rồi à?”

Người gọi Lâm Trạch là một nam sinh nho nhã đeo kính, hơn hai mươi tuổi, nhìn thấy đối phương, Lâm Trạch cũng sững sờ.

“Lớp trưởng?”

“Là tôi đây! Năm năm không gặp rồi, cậu đi đâu vậy”, lớp trưởng cười lớn rồi cầm ô chạy đến chỗ Lâm Trạch.

Anh ấy tên là Lý Văn Hạo, năm năm trước học cùng trường đại học với Lâm Trạch.

Chỉ có điều sau khi tốt nghiệp được hơn một năm Lâm Trạch và Nhan Khinh Nguyên kết hôn chưa được bao lâu thì rơi xuống vách núi đến tiên linh đại lục, từ đó mất liên lạc suốt năm năm trời.

“À tôi đi du lịch khắp nơi”, Lâm Trạch cười nhạt.

Lúc học đại học, còn chưa quen Nhan Khinh Nguyên, anh cũng khá thân với Lý Văn Hạo: “Sao cậu lại ở đây?”

“Hôm nay họp lớp ở đây, đúng lúc bắt gặp cậu, nửa lớp chúng ta đều đến rồi, cùng nhau đi đi”, lớp trưởng nói, cũng chẳng ngại người Lâm Trạch ướt, khoác vai anh rồi kéo đi.

Chuyện nam sinh dầm mưa, không hỏi anh ấy cũng hiểu.

“Tôi về thay quần áo rồi tới”, Lâm Trạch nói.

“Tôi đi cùng cậu!”, Lý Văn Hạo cười hi hi rồi nói.

Lâm Trạch trở về khách sạn, thay quần áo xong xuôi rồi đi cùng Lý Văn Hạo.

Nơi họp lớp là quán karaoke có tiếng ở thành phố J, cũng khá đắt đỏ, tới đây vui chơi đa phần là người có tiền.

Lúc đến nơi đã có hơn chục người đứng đợi trước cổng quán karaoke.

Mặc dù diện mạo có chút thay đổi nhưng vẫn có thể nhận ra dáng vẻ của mọi người lúc học đại học.

“Mọi người xem mình đưa ai đến?”, Lý Văn Hạo hô to.

Mọi người liếc nhìn, tất cả đều nhận ra Lâm Trạch.

“Dô, đây chẳng phải là Lâm Trạch sao?”

“Thằng ranh này, năm năm qua chẳng bao giờ đi họp lớp, cuối cùng cũng chịu đến rồi à”.

“Đẹp trai hơn hồi trước đấy”.

Đám đông xúm lại nói cười vui vẻ, mặc dù đã vài năm không gặp nhưng tình bạn năm đó vẫn còn mãi.

“Mọi người đang đợi ai đấy?", Lý Văn Hạo tò mò.

“Đợi hai người nổi tiếng của lớp ta, Bùi Văn Văn và Phương Tuấn Kiệt ý”, đám đông nói.

Bùi Văn Văn và Phương Tuấn Kiệt là hai người nổi tiếng của lớp họ, một người là hoa khôi, một người là hot boy.

Bùi Văn Văn là gái bao chính hiệu, qua tay rất nhiều đại gia, chẳng bao giờ thiếu tiền, còn Phương Tuấn Kiệt thì là công tử nhà giàu.

“Bùi Văn Văn ấy hả…”, Lý Văn Hạo khó xử nhìn về phía Lâm Trạch.

Mọi người đều biết lúc học đại học Lâm Trạch từng theo đuổi Bùi Văn Văn, có thể xem là mối tình đầu của anh.

Kết quả vừa mới quen nhau được ba tháng, Bùi Văn Văn liền đá anh rồi quen với một người nhiều tiền hơn, tin tức này đã lan truyền khắp cả trường.

“Xin lỗi nhé Lâm Trạch”, Lý Văn Hạo cười gượng, anh ấy quên béng mất chuyện này.

“Không sao đâu”, Lâm Trạch nhún vai.

Với tình cảnh hiện tại của anh, chuyện quá khứ chỉ như mây khói thoáng qua mà thôi.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn, bọn họ vừa nói liền có hai chiếc xe thể thao từ đằng xa phi đến.

Cùng với tiếng phanh, hai con xe Land Rover và Ferrari lần lượt đỗ trước cổng quán karaoke.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông và một người phụ nữ bước xuống, người đàn ông mặc vest trắng, trên người toàn đồ hiệu, còn người phụ nữ thì mặc chiếc váy dài chạm rỗng, trông rất xinh đẹp và cao quý.

Hai người vừa bước tới mọi người liền reo hò: “Văn Văn, chiếc váy này của cậu đẹp thật đấy!”

“Kiệt thiếu gia, đây là con xe Land Rover cậu mới mua à!”

“Văn Văn mới một năm không gặp cậu lại mua xe mới sao!”

“Hai cậu đúng là trai tài gái sắc!”

Được mọi người xung quanh nịnh hót, Phương Tuấn Kiệt và Bùi Văn Văn vội giả bộ khiêm tốn xua tay.

“Đừng nói linh tinh, bọn mình có đi cùng nhau đâu, Văn Văn xinh đẹp như thế chắc chắn phải có người yêu giỏi hơn tớ nhiều”, Phương Tuấn Kiệt khiêm tốn xua tay.

“Đây là xe của bạn trai tớ”, Bùi Văn Văn đắc ý, cô ta liếc nhìn thì thấy Lâm Trạch đứng bên cạnh.

“Đây chẳng phải là Lâm Trạch ư? Sao hôm anh lại đến đây? Mấy năm trước có thấy anh xuất hiện đâu”.

Nụ cười của Bùi Văn Văn mang ý giễu cợt khi nhìn thấy Lâm Trạch.

“Mấy năm qua tôi đi du lịch, đổi số điện thoại rồi”, Lâm Trạch cười nhạt, thái độ rất bình thản.

“Còn đi du lịch sao, Lâm thiếu gia, mấy năm qua sống tốt chứ?”

Cơ hội lấy lại danh dự đã đến, Phương Tuấn Kiệt vui vẻ tiến lên trên.

Hồi học đại học anh ta và Lâm Trạch từng tranh giành Bùi Văn Văn, hai người là đối thủ của nhau.

“Tìm được công việc chưa? Có cần bạn cũ giúp đỡ, đến công ty tôi làm việc không?”, Phương Tuấn Kiệt nhìn Lâm Trạch với ánh mắt khinh bỉ, trên người toàn đồ vỉa hẻ chắc cũng chẳng có tiền đồ gì.

“Phương Tuấn Kiệt, mọi người tụ họp một buổi, cậu nói vậy là có ý gì”, nghe đến đây, Lý Văn Hạo thấy hơi khó chịu.

“Tôi có ý gì đâu, chỉ là muốn giúp cậu ta mà thôi”, Phương Tuấn Kiệt cười lớn: “Đi thôi, tớ đã đặt phòng VIP rồi, cứ vào là được”.

Quảng cáo
Trước /40 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net