Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Lỗi cau mày đánh giá người đàn ông trung niên trước mặt, ánh mắt thoáng qua một tia coi thường: “Lại là cái thứ gì nữa đây?”
“Tôi tốt bụng khuyên ông một câu, bớt lo chuyện bao đồng đi!”
Vừa nói, Tống Chí Đông vừa định tiến lên một bước thì người bên cạnh đã bước trước ông.
Nói xong, anh đánh mắt về phía viện trưởng Vương, Vương Đạc cũng là kẻ tinh đời, mặc dù không rõ quan hệ giữa người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc giản dị này với Tống Chí Đông ra sao, nhưng trực giác mách bảo ông ta, so với Tống Chí Đông, người đàn ông trẻ tuổi này càng không thể động vào, vì vậy, ông ta đã ra một quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời, đó là nhanh chóng đi đến chỗ Vân Tịnh Nhã nói: “Chồng cô nói phải đấy, vết thương của bệnh nhân rất sát với nhãn cầu, yêu cầu tâm lý chịu đựng cao, vào lúc này chỉ có người thân ở bên cạnh tiếp thêm dũng khí, thì mới có thể giúp bệnh nhân giảm bớt áp lực”.
Vân Tịnh Nhã nghe vậy, nhất thời trở nên gấp gáp, cô vội nói: “Thật ư? Vậy tôi phải vào trong đó cùng Yên Nhi”.
Vân Tịnh Nhã đang định rời đi cùng viện trưởng Vương thì lại đột nhiên dừng bước, cô nhìn Hạng Tư Thành, cảm xúc trong lòng phức tạp, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận một chút”.
Sự dịu dàng trong lời nói của Hạng Tư Thành khiến Vân Tịnh Nhã chợt đỏ mặt, cô vội quay người rời đi, ánh mắt anh đầy tình cảm nhìn theo bóng lưng cô, nhưng mà, khi vừa quay đầu lại, cả mặt đã trở nên sặc mùi sát khí, khi anh quay người lại, tất cả mọi người xung quanh đều không khỏi rùng mình sợ hãi!
Thời tiết tháng 9 không hề lạnh, nhưng bầu không khí trong này lại cực kỳ lạnh lẽo!
Lần cuối chứng kiến Hạng Tư Thành đích thân ra tay đã là 3 năm trước rồi, những năm tháng ác liệt đó, thật khiến người ta hoài niệm mà…
Hạng Tư Thành vươn vai xoay hông khởi động, cất giọng lười biếng: “Lâu lắm rồi không vận động, không biết còn được bằng mấy phần của lúc trước đây!”
Ông ta còn chưa kịp gào hết câu thì trước mắt đã loạn cào cào, tiếng kêu gào thảm khốc liên tục vang lên, chỉ trong chớp mắt, mấy gã cao lớn ngạo nghễ hồi này đã gục hết xuống đất, vô cùng thảm hại.
“Cậu… Cậu dám đánh người của tập đoàn Ngọc Hải?”
“Tập đoàn Ngọc Hải?”
Hạng Tư Thành cười cười khinh bỉ: “Có tập đoàn này ở Thiên Hải à?”
Nghe thế, Trương Lỗi kinh ngạc đến mức không ngậm nổi mồm: “Xóa sổ tập đoàn Thiên Hải? Có phải hai người mất trí rồi không!”
“Biết đánh nhau thì đã làm sao? Tôi nói cho các người, tập đoàn Ngọc Hải có tiền, nếu 5 người không đủ cho cậu đánh, vậy thì 50 người, 50 đã đủ chưa!”
Sau đó ông ta liền rút máy ra gọi: “Cậu Vương, lập tức gọi 50 người cùng với con trai ông tới bệnh viện, có hai kẻ không biết trời cao đất dày dám gây sự với tập đoàn Ngọc Hải của chúng ta!”
“Được! Nhanh lên!”
Hạng Tư Thành không thèm để ý ông ta, anh chỉ đưa tay lên bấm đồng hồ, hờ hững nói: “Còn 3 phút nữa”.
Lâm Bách Tường bật cười hô hố: “Phó chủ tịch Trương, ông xem kìa, đúng là diễn như thật, ha ha, tôi cười chết mất!”
Thời gian tíc tắc trôi qua, khi kim của đồng hồ hiển thị đã hết giờ, mắt Hạng Tư Thành lóe lên một tia sáng, nói: “Hết 5 phút!”
Reng reng!
“Alo, cậu Vương, mọi người đến đâu rồi?”
“Anh Hai, không hay rồi!”
“Cái gì?!”
Tròng mắt Trương Lỗi như muốn rớt ra ngoài tới nơi: “Sao lại thế được?!”
Lời còn chưa nói hết thì đã nghe một loạt tiếng xô xát từ đầu dây bên kia, chỉ nghe được tiếng quát đứng im của cảnh sát và tiếng còng tay vang lên, sau đó điện thoại tút dài, Trương Lỗi vội ngắt máy, cả mặt hoảng hốt, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ngay ánh mắt thản nhiên của Hạng Tư Thành.
“Phó chủ tịch Trương, người đến đâu rồi? Có cần tôi ra cổng đón hay không?”
“Đón con mẹ ông, cút ra cho tôi!”
Trương Lỗi nổi điên quát tháo, lúc này, điện thoại lại reo lên, là do bồ của ông ta gọi tới, lúc này ai còn để ý đến chuyện yêu đương gì nữa, ông ta lập tức ngắt máy, không ngờ điện thoại lại đổ chuông, sau khi cúp máy hẳn 3 lần, Trương Lỗi mất kiên nhấn bấm nghe: “Muốn mua gì thì cứ tự đi mua! Tôi đang bận lắm biết không hả, không có thời gian rảnh nói chuyện với cô đâu!”
“Mất hết rồi! Chẳng còn gì nữa rồi!”
Trương Lỗi kinh hoảng: “Mất hết rồi? Cái gì mất hết rồi?”
Phịch!
“Trương Lỗi!”
Một tiếng gầm vang lên khắp hành lang, tiếp theo đó, một nhóm người xông tới, người đi đầu mặc vest, cả mặt tràn đầy giận giữ, không đợi Trương Lỗi kịp phản ứng đã lao tới túm cổ áo ông ta: “Con mẹ mày làm cái trò gì rồi hả!”
“Em cái đéo gì mà em! 5 phút! Chỉ đúng trong 5 phút!”
“Tập đoàn Ngọc Hải không còn rồi! Hết rồi! Tao phải trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ mất hết rồi!”
Trương Thanh đẩy mạnh Trương Lỗi qua một bên, nếu không phải Trương Lỗi là anh em ruột thịt của ông ta, ông ta đã liều mạng với Trương Lỗi rồi!
Trương Lỗi ngã sõng soài dưới đất, một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trong tầm mắt ông ta, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tống Chí Đông ngồi xuống, cười híp mắt với ông ta: “Bây giờ đã biết cái gì gọi là có tiền thì thích gì làm nấy chưa?”