Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ông Bố Thiếu Soái
  3. Chương 294: Bỗng Chốc Không Còn Gì
Trước /646 Sau

Ông Bố Thiếu Soái

Chương 294: Bỗng Chốc Không Còn Gì

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhìn kỹ người đến, khuôn mặt Lương Quốc Đống liền hiện ra vẻ quỷ dị, sau đó tươi cười: “Chủ tịch Tống, sao ông lại đến đây?”

Ông ấy lướt nhìn một lượt, nhìn vẻ mặt thú vị của Hạng Tư Thành, đột nhiên cười ha ha: “Ông chủ Lương cảm thấy tôi không nên đến đây?”

“Không không không! Ông hiểu lầm rồi!”

Lương Quốc Đống cười nịnh bợ: “Với thân phận của ông, bất kể đi đâu, ai dám cản ông?”

Sau đó, nhìn sang đám người Hồ Mị Nhi, ưỡn ngực: “Giới thiệu với cô, vị này, chính là Tống Chí Đông, chủ tịch Tống, được gọi là thần tài Giang Bắc!”

“Cô Hồ!”

“Nể tình tôi và ông cụ Hồ quen biết nhiều năm, đừng trách tôi không cho các cô cậu cơ hội!”

“Nếu hai người thức thời, bán tài sản của nhà họ Hồ các cô cho tôi, có lẽ tôi còn cho các cô một cái giá thích hợp, nếu đợi sau khi tôi và chủ tịch Tống liên thủ mạnh mẽ, muốn đến cầu xin tôi, thì đã muộn rồi!”

Hồ Vân Long đã từng có duyên gặp mặt Tống Chí Đông ở nhà họ Hạng, đương nhiên biết quan hệ giữa hai người, nhìn vẻ mặt đắc ý của Lương Quốc Đống, khóe miệng anh ta bỗng giương lên nụ cười cổ quái, hứng thú xem kịch hay sau đây!

Quả nhiên, Tống Chí Đông cười ha ha, nhìn Lương Quốc Đống, bỗng lên tiếng: “Ông chủ Lương, công ty ông đã mở chưa?”

“Mở toàn bộ rồi! Chỉ đợi vốn của chủ tịch Tống thôi!”

Tống Chí Đông cười híp mắt nhìn ông ta: “Tôi nghĩ, ông sẽ nhanh chóng nhận được thông tin thôi!”

Một lúc sau, chuông điện thoại vang lên, Lương Quốc Đống cầm lên xem, chính là điện thoại của tài vụ công ty gọi đến, ông ta cười híp mắt nhận điện thoại, tinh thần phấn chấn nói: “Có phải tiền vốn của chủ tịch Tống vào rồi không?”

Bên kia, một giọng mếu máo vang lên: “Ông… ông chủ, không hay rồi! Cổ phiếu của công ty chúng ta bị nuốt chửng toàn bộ rồi!”

“Cái gì?”

Lương Quốc Đống nghe như sét đánh ngang tai, sắc mặt trở nên tái nhợt: “Cậu đang nói linh tinh gì vậy! Toàn bộ cổ phiếu của công ty được kiểm soát trong tay tôi, không bán ra, thì sao có thể bị nuốt?”

“Theo lời dặn của ông chủ, tôi mở cổ phiếu của công ty chuẩn bị tiếp nhận tiền vốn mới, không lâu sau, tiền vốn thực sự đến rồi, nhưng không phải hình thức đầu tư, mà toàn bộ đổi thành cổ phiếu của công ty theo tỷ lệ!”

“Bây giờ bảy mươi phần trăm cổ phiếu trong tay ông đã thay dưới tên người khác rồi!”

Lương Quốc Đống ngẩn người, hồi lâu sau, ông ta quay đầu như cái máy, ánh mắt không thể tin nổi, nhìn Tống Chí Đông: “Chủ… chủ tịch Tống, Lương Quốc Đống tôi tự hỏi có chỗ nào có lỗi với ông, tại sao ông phải làm như vậy?”

“Ha ha…”

Ánh mắt Tống Chí Đông lấp lánh sáng: “Ông không có chỗ nào có lỗi với tôi, nhưng ông thực sự coi Tống Chí Đông tôi là kẻ ngốc chắc?”

“Ông có thể tìm tôi hợp tác, chẳng lẽ tôi không nghe ngóng được ông là người thế nào sao?”

“Theo hiểu biết của tôi, lời nhận xét đánh giá về ông chủ Lương không tốt lắm…”

“Đương nhiên, đây cũng không phải là nguyên nhân chính…”

“Nguyên nhân chính!”, khuôn mặt Tống Chí Đông hiện lên vẻ lạnh lùng: “Ông không nên chọc vào người anh em của tôi! Người anh xem của Tống Chí Đông tôi!”

“Người anh em của ông?”

Sau đó, trong ánh mắt trợn tròn của Lương Quốc Đống, Hạng Tư Thành và Tống Chí Đống nhìn nhau cười, hai người ôm lấy nhau!

Hạng Tư Thành cười: “Anh có tên gọi thần tài Giang Bắc từ lúc nào? Nghe rất ngầu đấy!”

Tống Chí Đông cười khổ: “Thời gian này, anh đã nắm trong tay toàn bộ chín tỉnh phía Bắc Trường Giang, theo lý, bây giờ anh đã là người giàu nhất chín tỉnh, vì vậy, họ dứt khoát cho anh danh hiệu thần tài Giang Bắc!”

“Vãi! Thì ra anh giàu như vậy! Xem ra sau này, em nghỉ hưu ở chỗ biên giới phía Bắc cũng không lo không có cơm ăn rồi!”

“Anh em chúng ta, chỉ cần mở lời, của anh, cũng là của cậu!”

Nghe hai người trò chuyện vui vẻ, Lương Quốc Đống bên cạnh nổi giận: “Đủ rồi!”

“Tống Chí Đông! Trả lại cổ phiếu cho tôi! Nếu không, tôi có thể tố cáo ông tội chiếm dụng phi pháp tài sản của người khác!”

“Chiếm dụng phi pháp? Ông chủ Lương, ông nhầm à?”

“Số cổ phiếu này, đều là do tôi bỏ tiền ra mua, sao lại nói chiếm dụng?”

“Ông! … Ông!! ”

Toàn thân Lương Quốc Đống run run chỉ vào ông ấy, nhưng, ván đã đóng thuyền, nói nhiều nữa cũng vô ích!

Doanh nghiệp mấy chục năm vất vả của ông ta, đã thành áo cưới cho người ta rồi!

“Được! Ông giỏi lắm! Lương Quốc Đống tôi lăn lộn mấy chục năm trên thương trường, không ngờ đến cười đời lại bị mắc bẫy!”

“Lần này, tôi nhận thua, núi cao nước xa, chúng ta cứ chờ xem!”

Lương Quốc Đống buông lời tàn ác, mất tài sản, nhưng tiền vẫn còn, bảy mươi phần năm cổ phiếu trong tay mình bị Tống Chí Đông thu mua, tiền được đổi, đương nhiên cũng rơi vào tay của Lương Quốc Đống, tuy giá trị bị mất gần chín phần so với trước đó, nhưng cũng có hơn mấy tỷ!

Có số tiền này, lại thêm nguồn nhân lực mà mình tích lũy trước đây, ông ta tin, mình hoàn toàn có thể bắt đầu lại!

Ai ngờ, sau khi nghe xong câu này, Tống Chí Đông mỉm cười: “Ông chủ Lương, tưởng tượng rất đẹp, nhưng hiện thực, e rằng rất tàn khốc…”

“Ông có ý gì?”

Bỗng nhiên, chuông điện thoại lại vang lên, mở ra xem, vẫn là điện thoại của tài vụ, trong lòng Lương Quốc Đống trào lên cảm giác không ổn, sau khi nhận điện thoại, giọng nói hoảng loạn của tài vụ vang lên: “Ông chủ! Không hay rồi! Số tiền vừa vào đó lại bị chuyển đi toàn bộ rồi!”

“Cậu nói cái gì?”

Lần này Lương Quốc Đống thực sự hoang mang!

Dù sao số tiền này, đều là tiền thuộc về mình!

“Mau! Mau chặn dòng tiền!”

“Tôi… Tôi không làm được!”

“Bất kể tôi thao tác thế nào, cũng đều vô ích!”, tài vụ dừng nói, sau đó, liền im bặt!

“A lô? A lô? Nói đi chứ! Mẹ kiếp, cậu nói đi!”

“Ông… ông chủ!”

“Mất rồi!”

“Mất rồi? Cái gì mất rồi?”

“Tiền! Tất cả tiền trong tài khoản của ông, đều hết rồi!”

“Hơn nữa, tôi vừa tra được nguồn của tài khoản vừa chuyển vào!”

“Tiền của ông, toàn bộ chuyển vào tài khoản của những thương gia hợp tác mà chúng ta nợ từ trước tới nay, hơn nữa tôi vừa nhận được tin nhắn, tiền lương và tiền thưởng nửa năm mà ông nợ chúng tôi cũng được vào tài khoản rồi, ông chủ, các đồng nghiệp đều bảo tôi chuyển câu này cho ông!”

“Chúng tôi xin thôi việc tập thể! Tạm biệt!”

Điện thoại bị tắt trực tiếp, Lương Quốc Đống thộn mặt tại chỗ!

Hồi lâu sau, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Ông chủ Lương, tôi còn đang chờ, ông cho tôi không nhìn thấy mặt trời ngày mai thế nào đấy!”.

Quảng cáo
Trước /646 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Pháp Tướng Tiên Đồ

Copyright © 2022 - MTruyện.net