Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hạng Tư Thành?”
Hai người chớp mắt, nhất thời chưa phản ứng được, đột nhiên, một người đàn ông bừng tỉnh, nói nhỏ với người bên cạnh: “Anh có nhớ không, ba năm trước, người khiêu chiến khiêu chiến Lang Chủ thành công, từ đó rời khỏi thôn Sói, hình như… hình như tên là Hạng Tư Thành!”
Người còn lại cũng giật mình, lại nhìn Hạng Tư Thành, một khi gia nhập Quần Lang, đời này sinh là người của Quần Lang, muốn thoát ly, chỉ có hai cách!
Thứ nhất, chết ở bên ngoài, loại tên khỏi thôn Sói, thứ hai, là đánh bại Lang Chủ của Quần Lang, trở thành người lợi hại nhất trong cả Quần Lang, như vậy, sẽ có hai lựa chọn, thành Lang Chủ mới Quân Lang, hoặc là, rời khỏi Quần Lang!Còn Hạng Tư Thành là người đầu tiên đánh bại Lang Chủ đương nhiệm mà lại không lựa chọn kế thừa Quần Lang mà lựa chọn một mình rời khỏi từ khi Quần Lang thành lập đến nay.
Tuy anh lựa chọn rời đi, nhưng thực lực và danh tiếng của anh có thể gọi là như sét đánh ngang tai trong Quần Lang, ba năm nay, xuất hiện rất nhiều người xuất sắc, nhưng không ai sánh bằng anh!
“Mày có chứng cứ gì chứng minh thân phận của mày?”
“Tôi không cần chứng cứ gì!”
Hạng Tư Thành cũng hơi mất kiên nhẫn: “Cho tôi vào, tự nhiên thân phận của tôi sẽ được chứng minh!”
“Hừ! Trước khi mày chưa chứng minh thân phận của mình, mày không được vào thôn Sói!”
“Đừng nói bây giờ thân phận của mày vẫn còn đang bị nghi ngờ, kể cả mày thực sự là Hạng Tư Thành, chưa được sự cho phép của ba Lang Vương, mày cũng không được vào thôn Sói một bước!”
Trong ánh mắt Hạng Tư Thành hiện lên vẻ thắc mắc: “Dưới trướng Lang Chủ của Quần Lang là ba Lang Vương, nhưng nếu không có việc gì gấp, ba Lang Vương không được về thôn Sói, hôm nay ba Lang Vương cùng tề tựu, lẽ nào, thôn Sói xảy ra chuyện gì rồi?”
Người đó không muốn trả lời nói: “Chuyện này liên quan gì đến mày!”
“Nhóc con, tao không quan tâm mày là ai, thôn Sói bây giờ, bất kỳ người nào không phận sự cũng không được vào trong, nếu mày không muốn chết, thì tranh thủ thời gian rời khỏi đây đi!”
Đối phương càng đuổi, Hạng Tư Thành càng cảm thấy không đúng, một mùi sát khí máu tanh nhàn nhạt dần dần lan khắp thôn Sói.
Không đúng!
Chắc chắn có vấn đề!
Ánh mắt anh bỗng lóe sáng, lập tức bước vào, một người trong đó thấy anh coi thường lời nói của mình, liền nổi giận, tóm lấy vai anh, gầm nói: “Nhóc con, mày bị điếc à?”
“A!”
Cùng với âm thanh xương bị rạn nứt, Hạng Tư Thành tóm lấy cánh tay bị gãy của anh ta, nhìn sang người còn lại, lạnh nhạt nói: “Anh cũng muốn cản tôi à?”
Ánh mắt người còn lại tràn ngập vẻ sợ hãi vô tận, người ngoài cuộc chỉ nhìn bề ngoài, Hạng Tư Thành ra tay, anh ta vốn không nhìn rõ động tác của anh, trong chớp mắt, đồng đội của mình đã bị đối phương bẽ gãy cánh tay! Con người này, thật đáng sợ!
Thấy người còn lại ngẩn người tại chỗ, Hạng Tư Thành buông cánh tay bị gãy của người đàn ông, bước vào thôn Sói, nhìn bóng dáng cô đơn của anh, người đó nuốt nước miếng: “Làm… làm thế nào đây?”
Trên trán người đàn ông gãy tay nổi gân xanh, ôm cánh tay bị gãy, trong đôi mắt là vẻ ác độc: “Có kẻ địch xông vào thôn Sói, làm thế nào còn cần tôi dạy anh hả?”
Người đó liền bừng tỉnh: “Nhưng… nhưng anh ta là sát thủ lợi hại nhất từ khi Quần Lang thành lập đến nay…”
Người đàn ông bị gãy tay tóm cổ áo của anh ta, ánh mắt cay độc: “Tôi không biết anh ta là ai, tôi chỉ biết, anh ta là người lạ xông vào Quần Lang!”
Tinh tinh tinh!
Ba tiếng chuông ngân dài đột nhiên vang lên trong thôn núi nhỏ yên tĩnh!
Hạng Tư Thành dừng bước chân, lông mày như gió mây, đôi mắt băng giá!
Từng bóng hình xông từ bốn phương tám hướng, không biết có bao nhiêu người, không biết có bao nhiêu dao, sát khí vô hình tràn gập thôn núi nhỏ.
Rõ ràng chưa ai ra tay, nhưng lúc này trong không khí lại nồng lên mùi máu tanh.
Anh đã từng gánh nhiều mạng người, cơ thể từng nhuốm máu, nên anh có thể ngửi thấy mùi của nó.
Một người có lẽ không đáng kể, nhưng khi có mười người trăm người, tuy tay không có đao, trên người không có máu, nhưng nơi mà họ đứng vô hình chung, là chiến trường đẫm máu!
Nếu là người khác sớm đã phát run lên dưới ánh nhìn của bao nhiêu sát thủ, nhưng Hạng Tư Thành, khóe miệng lại từ từ cong lên, thú vị, ông bạn, ba năm tôi không có mặt, đám sói con đàn em của ông càng lúc càng không thật thà rồi…
Thôi được, nhân tiện, giúp ông thanh lý môn hộ vậy!
Lúc này, người phía trước nhất, cao ngạo nhìn Hạng Tư Thành, hướng lưỡi dao sắc lạnh ra ngoài: “Kẻ xông vào thôn Sói, chết!”
Bành!
Đôi mắt người đàn ông trợn tròn, nằm dưới đất.
Thì ra vừa nãy sức mạnh đòn đao tay của Hạng Tư Thành quá lớn, xương sườn bị đánh gãy cắm mạnh vào tim người đàn ông, chết ngay tại chỗ.
.