Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong Quần Lang, Lang Chủ là người có địa vị cao nhất.
Bên dưới Lang Chủ là Lang Vương, Lang Tước và Lang Tử.
Mặc dù địa vị của Lang Tước thấp hơn ba Lang Vương, nhưng cũng thuộc quyền quản lý của ba Lang Vương.
Trong Quần Lang, Lang Vương còn phải gánh vác phần nào chức trách quản lý, vậy nên ngoài việc có thực lực tuyệt đối thì còn phải có mưu trí nhất định.
Nhưng Lang Tước thì khác, Lang Tước là lưỡi đao sắc bén nhất của Quần Lang, bọn họ có thực lực không thể địch nổi, là đại diện cho những sát thủ đỉnh cấp nhất của Quần Lang.
Mà Mục Vân Thanh chính là người đứng đầu trong số đó.
Tay vương hương thơm nhuốm máu đỏ, chỉ thấy hoa hồng tự điêu linh!
Cô gái xinh đẹp kiêu sa ấy cũng là ác mộng trong lòng vô số người.
Trên đường đi, bọn họ không nói gì với nhau.
Hạng Tư Thành đi theo cô ta tới một góc thôn, vào một tòa nhà vô cùng vắng vẻ.
Vén rèm cửa lên, còn chưa vào phòng thì một giọng nói khàn khàn đã vọng tới: “Cậu về rồi”.
Mặc dù đã ba năm trôi qua, nhưng nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, trong lòng Hạng Tư Thành vẫn dâng lên kích động, bước chân cũng hơi dồn dập.
Anh bước thêm mấy bước, nhìn thấy một ông lão đang ngồi trên xe lăn, cười ha ha nhìn anh, trông như một người nông dân già cả.
Trên mặt Hạng Tư Thành hiện lên nét cung kính, anh đi tới bên cạnh ông lão ấy rồi cúi người xuống, không còn khí thế gì của thiếu soái vùng biên giới phía Bắc, nhẹ giọng nói: “Tôi đã về rồi, ông vẫn khỏe chứ?”
“Ha ha…”
Ông lão ấy mặc áo vải thô, ngồi trên xe lăn, nụ cười hiền lành như những ông lão bình thường nơi thôn quê, không thể nhìn ra được rằng đó là người đứng đầu tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới.
Lang Chủ mỉm cười gật đầu: “Khỏe! Khỏe!” “Thoắt cái đã ba năm trôi qua rồi, từ một thằng nhóc năm nào, giờ đây cậu đã trở thành thiếu soái biên giới phía Bắc tiếng tăm lẫy lừng.
Nghe nói cậu còn cưới vợ sinh con ở bên ngoài rồi, sao không dẫn vợ tới cho lão già này nhìn xem?”
Hạng Tư Thành cười hề hề, gãi đầu nói: “Lần sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy tới gặp ông”.
“Hừ!”
Lão Lang Chủ giả vờ tức giận, gõ một cái vào đầu anh: “Thằng nhóc này, vẫn láu cá như trước”.
“Nói đi, lần này tới đây là vì chuyện gì?”
“Có chuyện gì đâu, lâu rồi không gặp nên tới thăm ông thôi”.
“Thật không?”
Lão Lang Chủ liếc nhìn anh: “Có chuyện thì nói luôn đi, lát nữa mới nói thì muộn rồi đấy”.
“Ông… đồng ý thoải mái thế sao?”
Hạng Tư Thành cứ cảm thấy không chân thật cho lắm.
.