Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phố xá lên đèn, bóng dáng hai người ngả dài dưới ngọn đèn đường mờ ảo.
Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã đi bên cạnh nhau.
Sau khi ra khỏi nhà họ Hồ, bọn họ như biến thành người câm, không ai nói một câu nào.
Hạng Tư Thành lén nhìn Vân Tịnh Nhã, chỉ thấy cô cúi đầu nhìn mũi chân, im lặng đi trên đường.
Anh cắn răng, âm thầm cổ vũ bản thân, vị thiếu soái giết người không chớp mắt ấy run rẩy vươn tay phải sang bên cạnh.!Năm centimet, ba centimet, một centimet…
Khi ngón tay cảm nhận được sự mềm mại, thân thể của Vân Tịnh Nhã run lên một cái, nhưng cô không né tránh.
Lúc này, kinh nghiệm yêu đương mà Hồ Mị Nhi chỉ dạy cho hiện lên trong đầu, Hạng Tư Thành hạ quyết tâm, cầm chặt tay Vân Tịnh Nhã.
Cầm tay thành công, Hạng Tư Thành thở phào một hơi, chẳng biết từ lúc nào, trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi, như vừa trải qua một trận chiến kịch liệt.
Vân Tịnh Nhã để mặc cho anh cầm tay mình, nhưng đầu cô lại cúi xuống thấp hơn.
Nếu có thể nhìn thấy thì sẽ phát hiện ra khuôn mặt cô đỏ như quả táo rồi.
Cầm tay cô, trong lòng Hạng Tư Thành cũng thấy ngọt ngào, đây là cảm giác mà anh chưa từng trải nghiệm.
“Nhã Nhã”.
“Hứ?”
Bịch!
Khi mà máu trong người Vân Tịnh Nhã đang gia tốc, khi mà Hạng Tư Thành sắp nói ra chữ “em”, một âm thanh chói tia lập tức phá vỡ bầu không khí lúc này.
.