Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy tên ăn mày lập tức trợn tròn mắt: “Hai… Hai tệ? Sao lại chỉ có hai tệ?!”
Nhìn hai đồng tiền xu bẩn thỉu ấy, trái tim Vân Tịnh Nhã nhói đau.
Người dịu dàng như cô cũng không khỏi nổi giận, quát lên với đám ăn mày: “Bởi vì hai tệ mà đánh một đứa bé ra nông nỗi này, các người có còn là người nữa không?!”
“Chuyện này… Chuyện này là không thể!” Một tên ăn mày lắp bắp nói: “Hằng ngày anh ba mặt sẹo đều sẽ phát tiền cho đám đàn em, thằng nhóc này nhỏ nhất, cũng là người tới sau, tuy rằng không được phát nhiều tiền, nhưng ít nhất cũng được mấy chục tệ, lúc nhiều còn được cả trăm tệ, có lý nào lại liều mạng giấu hai tệ như vậy!”
Vân Tịnh Nhã không để ý tới bọn họ nữa, cô dịu dàng nói với cậu bé: “Em có thể nói với chị được không? Hai tệ này rất quan trọng với em à?”
Cậu bé cúi xuống, một lúc lâu sau mới nhút nhát nói: “Mẹ… Mẹ em bị bệnh rất nặng…”
Vừa rồi bị đánh thế nào cũng không rơi nước mắt, nhưng lúc này đôi mắt cậu bé ấy lại đỏ hoe.
Trái tim Vân Tịnh Nhã tê rần, cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy: “Cậu bạn nhỏ, có khó khăn gì thì nói với chị nhé?”
“Em không nói cho chị thì làm sao chị giúp em được?”
Cậu bé ngẩng đầu lên, lần đầu tiên, trong mắt cậu ấy hiện lên nét chờ mong: “Chị sẽ giúp em thật sao?”
Vân Tịnh Nhã dịu dàng gật đầu: “Đương nhiên rồi, chị nhất định sẽ giúp em!”!Cậu bé chậm rãi kể lại câu chuyện của mình.
Cậu ấy không phải trẻ mồ côi, nhưng từ nhỏ đã không biết bố mình là ai, sống bên cạnh mẹ mình.
Bởi vì sức khỏe yếu nên mẹ cậu ấy nằm liệt giường quanh năm, không thể sinh hoạt bình thường được, vậy nên gánh nặng cuộc sống của hai mẹ con rơi xuống bờ vai gầy guộc của cậu ấy.
Cậu bé còn quá nhỏ, không tìm được việc làm, chỉ có thể đi ăn xin kiếm sống.
Sau này trời xui đất khiến thế nào lại gia nhập làm đàn em của thằng ba mặt sẹo.
Bởi vì cậu bé còn nhỏ nên kiếm được nhiều tiền nhất, nhưng thằng ba mặt sẹo bắt nạt cậu ấy, lần nào cũng chia cho cậu ấy ít nhất.
Tuy rằng số tiền ấy ít ỏi, nhưng miễn cưỡng đủ lấp đầy dạ dày của hai mẹ con.
Vì không muốn bị hà hiếp, cậu bé cũng đành nhẫn nhịn.
Sau này, mẹ cậu bé đột nhiên đổ bệnh, bác sĩ nói là cần rất nhiều tiền.
Cậu bé đi cầu xin thằng ba mặt sẹo, nhưng gã chẳng đoái hoài gì tới.
Cậu bé không thể trơ mắt nhìn mẹ mình chết bệnh, vậy nên bắt đầu lén lút giấu tiền riêng.
Nghe hết câu chuyện, đôi mắt Vân Tịnh Nhã cũng đỏ ửng, nhưng cô vẫn cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Nhưng vì sao em chỉ giấu hai tệ này?”
Cậu bé nhỏ giọng nói; “Lúc đi ăn xin, em nghe người ta nói nếu mua vé sổ, hai tệ là có thể trúng được năm triệu.
Em không cần năm triệu, chỉ cần năm mươi ngàn để chữa bệnh cho mẹ là được rồi.
Chị à, chị có biết ở đâu bán vé số không? Có thể dẫn em đi mua được không?”
Hai tệ để trúng năm triệu?
Có thể không?
Đương nhiên là có thể!
Nhưng tỉ lệ ấy là cực kỳ nhỏ bé.
Tấm lòng hiểu thảo của cậu bé ấy khiến Vân Tịnh Nhã cảm động không thôi.
“Cậu bạn nhỏ, mẹ em ở đâu? Chị giúp mẹ em chữa bệnh có được không?”
Vốn tưởng rằng cậu bé sẽ hân hoan đồng ý, nào ngờ cậu ấy lại lắc đầu: “Mẹ em từng nói, làm người phải tự dựa vào bản thân, không thể vô duyên vô cớ nhận sự trợ giúp của người khác”.
“Em cám ơn chị, nhưng nếu mẹ em biết thì sẽ không vui đâu”.
“Nhưng chị…”
Vân Tịnh Nhã còn muốn nói điều gì nữa, nhưng Hạng Tư Thành lại kéo cô lại, khẽ lắc đầu với cô, sau đó mở miệng nói: “Cậu nhóc, anh biết ở đâu bán vé số, anh dẫn em đi mua nhé?”
Đôi mắt của cậu bé sáng rực lên: “Thật ạ?”
Hạng Tư Thành cười gật đầu: “Thật chứ, bây giờ chúng ta sẽ đi luôn”.
“Hay quá!”.
ngôn tình tổng tài
Cậu bé cúi gập người với Hạng Tư Thành: “Cám ơn anh”.
Lúc này, Vân Tịnh Nhã kéo ống tay áo của Hạng Tư Thành, nhỏ giọng nói: “Anh điên rồi sao? Hai tệ mà đòi trúng năm triệu, anh có biết tỉ lệ thấp đến đâu không?”
“Hai tệ này có thể là tiền cơm một ngày của mẹ con họ đấy, anh bảo cậu ấy đi mua một tấm vé số không đâu vào đâu như vậy à?”
Nào ngờ Hạng Tư Thành lại nở nụ cười chắc nịch: “Yên tâm đi, cậu ấy nhất định sẽ trúng thưởng”.
“Bởi vì thế giới này sẽ đối xử tốt với những con người lương thiện”.
“Hồ Kiệt!”
“Anh rể, anh có gì cần sai bảo?”
Ông chủ cười giễu cợt: “Nếu tôi mà biết tờ vé số nào có thể trúng thưởng thì liệu có ở đây bán vé số không?”
“Cút đi mau lên, không thấy tôi đang có khách quý sao? Đừng ở đây làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của tôi!”
Lúc này, Hạng Tư Thành chậm rãi mở miệng: “Ông chủ, ông mở cửa hàng buôn bán mà còn định đuổi khách à?”
Lúc này, người thanh niên ăn mặc xa xỉ kia cười nhạo một tiếng, ngạo mạn nói: “Thời nay ai cũng coi mình là khách hết nhỉ?”
“Vé số trúng thưởng? Sao mày không nói là mua một tờ vé số để trúng năm triệu luôn đi!”
Hạng Tư Thành thản nhiên nhìn hắn ta: “Mày nói đúng rồi đấy, hôm nay bọn tao tới là để mua vé số trúng năm triệu đây!”.