Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một câu nói của ông lão, khiến cả hội trường xôn xao!
“Ha ha, làm chết người? E rằng cậu phải gánh một đống rắc rối lớn đấy”.
Không biết từ lúc nào, Hoa Tam Chỉ đi đến chỗ anh, thử sờ cổ của cậu bé, vui vẻ trên nỗi đau của người khác.
“Cứ nghĩ rằng thiếu soái vùng biên giới phía Bắc này là thiếu niên tài giỏi thế nào, nhưng không ngờ là một tên lang băm!”
“Hầy hầy, làm chết người, xảy ra sự cố chữa trị như vậy, e rằng danh tiếng của vị thiếu soái này sẽ không giữ được!”
“Tôi khinh! Sự cố điều trị cái gì, không có bản lĩnh mà dám nhận trách nhiệm về mình, anh ta đang giết người!”
Ban đầu mọi người còn đều bàn tán thì thầm, sau đó giọng nói càng lúc càng lớn, nói là trách nhiệm của Hạng Tư Thành, còn đám nhà báo nhằm thẳng ống kính vào Hạng Tư Thành không hề kiêng nể, thậm chí có người còn nghĩ xong tiêu đề cho bài báo tin tức ngay mai rồi, thiếu soái vùng biên giới phía Bắc tự nghĩ ra phương pháp mới, thắng thần y Hoa Tam Chỉ, cuối cùng lại là tên lang băm giết người!
“Anh Hạng, xin hỏi anh có lời giải thích gì cho việc này không?”
“Anh Hạng, đối với cái chết của bệnh nhân này, là do anh nhất thời lỡ tay hay anh vốn không tinh thông y thuật?”
“Thần y Hoa, có cứu được cậu bé này không?”
Hoa Tam Chỉ nhìn sang Hạng Tư Thành, quay lưng với nhà báo, khóe miệng cong lên: “Đã hoàn toàn không còn hơi thở rồi!”
Mọi người xung quanh ồ lên xôn xao, Hạng Tư Thành dường như ở bên ngoài sự việc, cứ như nguyên nhân cái chết của cậu bé, không liên quan đến anh vậy, anh cười nhẹ với Hoa Tam Chỉ: “Thái độ của ông nói với tôi, ông đã nắm chắc phần thắng, đúng không?”
“Ha ha, bệnh nhân đã bị anh chữa cho chết, kết quả của trận đấu này, đã rất rõ ràng rồi”.
“Ồ? Nói như vậy, thần y Hoa đã nắm chắc việc chữa trị cho bệnh nhân này?”
“Có chữa được cho cậu bé hay không, lúc này còn có ý nghĩa gì không?”
Hoa Tam Chỉ hỏi lại.
Dường như Hạng Tư Thành hiểu ra điều gì, cười gật đầu.
Lúc này, Vân Tịnh Nhã và Nguyệt Uyển Như cũng đi đến bên cạnh anh, nhìn anh với vẻ mặt lo lắng.
“Anh Hạng, chúng ta đi khỏi đây trước, chuyện này giao cho tôi xử lý”.
“Đúng thế, Tư Thành, bây giờ lòng người đang kích động, chúng ra rời khỏi đây trước”.
“Ha ha, bây giờ thiếu soái Hạng muốn bỏ đi, e rằng không dễ vậy đâu…”
Lúc này, Chu Tử Tu biến mất lại xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa.
“Cậu Chu, cậu có ý gì!”
Tống Khoát từ nãy vẫn không lên tiếng, chặn trước mặt Hạng Tư Thành, ánh mắt nổi giận.
“Chữa bệnh chết người giữa ban ngày ban mặt, nếu thực sự là nhất thời lỡ tay, thì còn dễ nói, chỉ sợ rằng…”
“Sợ cái gì?”
“Sợ là người nào đó muốn thể hiện mình, nổi lòng dũng cảm nhất thời, thực chất là không có bản lĩnh gì, chữa chết người, đây không phải là sự cố chữa trị, mà là cố ý giết người!”
Một giọng nói ngông cuồng vang lên từ phía sau, ông năm Chu bỗng nhiên xuất hiện, ông ta lắc lắc điện thoại về phía Hạng Tư Thành, cười đắc ý: “Tuy thành phố Bất Dạ cá rồng lẫn lộn, tương đối hỗn loạn, nhưng bây giờ chung quy cũng là xã hội pháp trị, đã chết một mạng người, đương nhiên sẽ có người quản!”
“Tôi đã gọi điện cho phòng tuần tra, tin rằng họ sẽ về đến ngay thôi, vì vậy, xin phiền thiếu soái Hạng đợi một lát!”
Ông ta nhấn mạnh ba chữ thiếu soái Hạng, vẻ mặt vô cùng âm độc.
Cuối cùng ai mới là người thân bại danh liệt, còn chưa chắc đâu!
“Anh Chu, trước khi chưa có kết quả, chúng tôi vẫn có quyền tự do của chúng tôi”.
Nguyệt Uyển Như đã từng gặp những sự việc lớn, gặp nguy không hoảng loạn, nhìn Chu Tử Tu nói: “Vì vậy đi đâu, vẫn là tự do của chúng tôi”.
“Cáo từ, nếu khi nào phòng tuần tra cần phối hợp, chúng tôi nhất định hết sức phối hợp!”
Chu Tử Tu vẫn bày nụ cười nho nhã: “Cô Nguyệt nói không sai, nhưng, chắc không cần phiền phòng tuần tra đưa người đến quấy rầy nhà họ Nguyệt đâu”.
Nguyệt Uyển Như trầm xuống, sau đó tiếng còi báo động vang lên bên tai, đáng chết, sao đến nhanh thế chứ?
Hai chiếc xe cảnh sát dừng lại bên cạnh, mấy người đi xuống, người dẫn đầu tai to mặt lớn, vẻ mặt ngạo mạn: “Nghe nói ở đây có người chết, đã xảy ra chuyện gì?”
“Phó tổng trưởng Lương, không ngờ là ông đích thân dẫn đội đến”.
Ông năm Chu tươi cười đi lên, ở nơi như thành phố Bất Dạ, phòng tuần tra đại diện cho sự uy nghiêm của nhà nước, quyền lực trong tay ngút trời, kể cả dòng dõi hoàng triều như nhà họ Chu cũng phải nể mặt ba phần.
Sau đó, ông ta hếch miệng về phía Hạng Tư Thành: “Tên nhóc này mạo nhận là danh y, chữa bệnh chết người, ông xem, phải xử ý thế nào?”
“Cái gì?”
Giọng nói của phó tổng trưởng Lương lập tức cao lên một tông: “Mạo nhận danh y chữ bệnh chết người, có khác gì với mưu hại giết người không? Nghiêm trị! Phải nghiêm trị!”
E rằng, những người có mặt nếu không phải là kẻ ngốc, thì có thể nhận ra hai người đang một người hát, một người bè, phó tổng trưởng Lương nghênh ngang đi đến trước mặt Hạng Tư Thành, ngạo mạn nhìn anh: “Chính là anh mạo nhận thần y, chữ bệnh chết người?”
“Phó tổng trưởng Lương, đúng là khách quý…”
Nguyệt Uyển Như nhàn nhạt lên tiếng, phó tổng trưởng Lương mới nhìn thấy cô ta, là cháu gái của thành chủ thành phố Bất Dạ, đương nhiên thân phận phi phàm, thái độ của ông ta liền mềm mỏng: “Ôi, không ngờ cô Nguyệt cũng ở đây, không biết ông cụ Nguyệt có khỏe không?”
Thân phận của nhà họ Nguyệt đủ để phó đội trưởng này tỏ ra khách sáo.
“Ông nội tôi vẫn khỏe, chủ yếu vẫn là may mắn nhờ có sự giúp đỡ của thiếu soái Hạng, còn phó tổng trưởng Lương, nếu tôi không nhớ nhầm, phòng tuần tra cách đây rất xa nhỉ, tốc độ chạy đến của phó tổng trưởng Lương cũng không chậm mà…”
Phó tổng trưởng Lương cười lúng túng: “Việc đó… đúng lúc tôi gần đây, vì vậy đến cũng nhanh…”
Nguyệt Uyển Như cười ha ha, đột nhiên lời nói sắc bén: “Tất nghĩ, phó tổng trưởng Lương vẫn không biết thân phận của vị này phải không?”
“Vị này, là thiếu soái thống lĩnh ba mươi ngàn binh sĩ vùng biên giới phía Bắc, Hạng Tư Thành, thiếu soái Hạng!”
“Ông nói xem, anh ấy có làm ra việc coi mạng người như cỏ rác không?”.