Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Anh nói tôi là tên lính quèn, thì tôi là lính quèn?”, Hạng Tư Thành hỏi lại.
Lúc này, nơi đây đã thu hút không ít ánh mắt, rất nhiều người chú ý vào đây, dù sao hôm nay, ở nơi này, không ai muốn xảy ra sai sót gì, Chu Bá Quang thật to gan, còn khiến không ít người nhìn với ánh mắt khác nhau.
Còn tên của Hạng Tư Thành, cùng bị càng nhiều người biết đến với tình huống này.
Vân Tịnh Nhã ở nơi không xa cũng nhìn thấy việc xảy ra ở đây, vội vàng đi đến.
“Sao thế, còn muốn giả bộ trước mặt tôi sao, anh nghĩ rằng tôi không điều tra thân phận của anh sao? Một tên lính nhỏ nhoi dám đến nơi như này, đúng là khiến người ta cười rụng răng”, Chu Bá Quang nói tiếp.
Tối nay chắc chắn không thể ra tay ở đây, nhưng dùng lời nói cũng là chuyện vô cùng tốt.
“Nếu theo như lời anh nói, vậy anh từng lái xe, chắc chắn anh là tài xế rồi? Một tài xế nhỏ bé dám xuất hiện ở nơi như này, không sợ người nhà mình mất mặt sao?”
Hạng Tư Thành nhàn nhạt nói, Hạng Tư Thành hiện tại, khả năng ăn nói cũng ngày càng tăng lên trông thấy!
Anh có cùng cảm nghĩ giống nhau với tất cả ngành nghề, không cảm thấy có cao quý thấp hèn gì, nhưng khi đối mặt với loại người này, không nói được đạo lý, đã như vậy, anh cũng không khách sáo.
“Anh!”, sắc mặt Chu Bá Quang lập tức lạnh tanh.
Những người xung quanh thấy Chu Bá Quang cứng họng, không ít người phát ra tiếng cười khẩy.
Có lẽ họ không dám đi chọc vào Chu Bá Quang, nhưng cũng không phải bị dọa sợ đến mức ngay cả cười cũng không dám cười trước tình huống này.
Nếu là ở chỗ khác, Chu Bá Quang đã cầm bất kỳ vật gì có thể cầm được ném vào mặt những người xung quanh rồi, nhưng thân phận của những người ở đây khiến hắn không dám làm vậy.
Kể cả sản nghiệp nhà họ Chu họ lớn mạnh, cũng không dám đắc tội với nhiều người cùng một lúc, nhưng, hắn là thái tử gia của thành phố Đông An, trên địa bàn thành phố Thiên Hải, bị nhiều người chê cười, thực sự không biết để mặt mũi đi đâu!
Lúc này, Vân Tịnh Nhã cũng chạy đến bên cạnh Hạng Tư Thành, rất tự nhiên khoác cánh tay của Hạng Tư Thành.
“Là anh? Tôi là giám đốc của tập đoàn Mộ Tư, hôm nay, đại diện cho tập đoàn Mộ Tư đến đây, còn Hạng Tư Thành cùng tôi đến đây với thân phận là chồng của tôi, xin hỏi, có vấn đề gì không?”
Vân Tịnh Nhã mỉm cười nói.
Chu Bá Quang nghe xong liền sửng sốt.
Hắn thực sự không có hứng thú với Vân Tịnh Nhã, mục tiêu của hắn là Nguyệt Uyển Như, sở dĩ hắn nhằm vào Hạng Tư Thành, nguyên nhân chính là vì Nguyệt Uyển Khung gọi Hạng Tư Thành là “anh rể”.
Cứ nghĩ rằng Hạng Tư Thành và Nguyệt Uyển Như có quan hệ lằng nhằng gì không dứt, không ngờ anh và Vân Tịnh Nhã là một đôi.
Trong lòng hắn liền dễ chịu không ít, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho Hạng Tư Thành, dù sao đã làm rất nhiều chuyện, đôi bên đã gây nhiều xích mích, nếu không kiếm chuyện, người khác sẽ nhìn nhận hắn thế nào?
Đúng lúc Chu Bá Quang định nói tiếp, một số người không đối đầu với Hạng Tư Thành còn chuẩn bị xem trò vui, ở chỗ không xa bỗng vang lên tiếng động.
.