Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạng Tư Thành để người bị chặn ban đầu đi trước, mình lái xe đi theo sau.
Nơi mà họ ở ban đầu vừa hay là vị trí giữa sườn núi và mặt đất, bất kể là đi lên trên tìm người liên lạc hay đi xuống dưới đều cùng một con đường.
Vì không ai muốn phải chôn cùng di động, vì thế lúc này, họ kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa, một cánh tay của Dương Viễn Sơn bị phế, máu không ngừng chảy xuống đất.
Cũng may ông ta hiểu chút y thuật, nên cầm được máu tươi chảy ra.
Nếu có thể được chữa trị trong vòng nửa tiếng, cánh tay của ông ta vẫn có khả năng giữ được, để quá lâu chỉ có cách cắt cụt đi, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Dương Viễn Sơn oán hận trong lòng, sau khi về nhất định sẽ điều tra rõ ràng gốc gác của Hạng Tư Thành, cho anh ta một bài học cả đời khó quên, còn khó chịu hơn chết!
Cuối cùng sau khi họ bàn bạc, ông ta quyết định vẫn đi lên núi, dù sao trên núi còn có rất nhiều người chưa xuống, dễ cầu cứu hơn.
Nhưng lúc này Hạng Tư Thành ở trên xe đã liên lạc với Lâm Bạch Hạc, nói cho ông ấy biết việc vừa xảy ra, cũng không che giấu bản lĩnh của mình, đương nhiên khi đối đãi với người thông minh, cũng có cách nói chuyện với người thông minh.
Sau khi Lâm Bạch Hạc nghe xong điện thoại, lập tức quyết định, mời tất cả mọi người lên đỉnh núi, và tặng một vài loại thuốc quý.
Đối với những người đến xin thuốc mà nói, Lâm Bạch Hạc là nhân vật trên tầng mây, cho dù đến hơn một trăm lần cũng chỉ gặp được một lần, đừng nói là Lâm Bạch Hạc muốn tặng thuốc, cho dù không làm gì hết, họ cũng sẽ đồng ý vì muốn để lại ấn tượng tốt.
Vậy nên tất cả mọi người ở sườn núi đều rời đi rồi, ngay cả thuốc quý cũng bị chuyển đến chỗ sâu trong núi, ngoại trừ Lâm Bạch Hạc và đồ đệ Triệu Thành Khê của ông ấy, thì người khác tuyệt đối không tìm được chỗ thuốc quý này.
Đừng nói là Hạng Tư Thành, kể cả sư phụ của Hạng Tư Thành cũng rất khó có bản lĩnh này, trừ phi anh đi theo dõi ngay từ lúc đầu.
Kỳ nhân dị sĩ thiên hạ nhiều vô cùng, kế truyền từ xưa đến nay cũng không ít, ở mặt nào đó, Lâm Bạch Hạc cũng không sánh được với mấy người trong nước, có lẽ sư phụ của Hạng Tư Thành cũng cùng trình độ tương đương.
Tốc độ của đám người Dương Viễn Sơn không nhanh, vì thế có đủ thời gian để người ở sườn núi thu dọn sắp xếp.
Đương nhiên Hạng Tư Thành cũng không cảm thấy mình quá đáng, đối với loại người như Dương Viễn Sơn, cái chết cũng là nhẹ nhất rồi, lần này cho dù vết thương của Dương Viên Sơn không chuyển biến xấu, cũng sẽ chịu tội lớn, lột một lớp da.
Đối với ông ta, Hạng Tư Thành không cảm thấy đáng thương.
Lúc này, Vân Y Y trên xe còn chi chi cha cha nói không ngừng, cảnh tượng mà cô ta nhìn thấy trước đó khiến cô ta càng có hứng thú với võ thuật, nói là muốn học, nói không cần lấy tám mươi triệu nữa, coi như là học phí.
Vốn dĩ Hạng Tư Thành không có hứng thú với việc dạy người khác học võ, đặc biệt là một người đã thành niên, không thể uốn nắn, truyền ra ngoài cũng là xúc phạm sư môn.
Nhưng sau đó anh nghe thấy thù lao mà Vân Y Y nói, anh hơi do dự.
Trước đây khi bái sư học nghệ, anh không cảm thấy tiền to tát gì, cho dù sau này nghèo đói cơ cực, cũng có thể bắt chước anh hùng cổ đại, chuyên cướp của người giàu xấu xa vô lương tâm bù đắp cho người nghèo.
Nhưng sống một thời gian trong thành phố, anh mới hiểu tính quan trọng của tiền bạc, cũng biết tại sao từ xưa đến nay vẫn liên tục bị người ta nhắc một câu một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.
Nhưng tiền bây giờ khác ngày xưa, không có ai để một số tiền mặt lớn ở trong nhà mình, làm cướp bóc cũng không có ý nghĩa gì.
Nếu có người cầm tám mươi triệu đến bái sư, anh cảm thấy với tính cách của sư phụ mình, chắc chắn sẽ đồng ý.
Anh cũng không tính là nhận đồ đệ, truyền thụ vài chiêu nhỏ mà mình học được là được, anh cũng chỉ có thứ cốt lõi nhất trong sư môn là quan trọng nhất, có thể khiến anh tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, và sau này rất có khả năng trở thành Tông Sư.
Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Dạy cô võ công cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi mấy điều kiện”.
Vân Y Y vội vàng ngoan ngoãn gật đầu, giống như con mèo sữa nhỏ, khiến người ta nhìn sẽ nảy sinh cảm giác yêu thích.
“Tôi nhất định đồng ý, nhưng nếu anh muốn lấy cơ thể của tôi thì không được, còn giữ lại cho chồng mới cưới sau này của tôi”, Vân Y Y nói.
Nếu là một tay chuyên nghiệp hiểu biết rộng, lúc này nhất định sẽ nói một câu đại loại như “vậy dùng miệng được không?”, trêu chọc cô em đáng yêu, tận hưởng cảnh đẹp mê người sau khi khuôn mặt họ đỏ ửng.
Nhưng Hạng Tư Thành không phải tay chuyên nghiệp gì, vì thế khuôn mặt anh tối đen, sau đó lên tiếng nói: “Tôi dạy cô một vài chiêu thức phòng thân, đủ để cô đối phó với mấy người bình thường, hơn nữa lợi ích kèm theo, là sau này cơ thể của cô sẽ rất khỏe, có thể giảm tốc độ lão hóa, và không cần nhịn ăn giảm béo cũng sẽ không béo lên, đương nhiên tiền đề là cô phải kiên trì”.
“Sau khi đạt đến trình độ đó, nếu cô muốn tiến thêm một bước, có thể mua một vài tâm pháp hoặc bí quyết với giá cao, sau khi lựa chọn kỹ tôi sẽ đưa cho cô thứ phù hợp nhất, nếu thiên phú của cô đủ mạnh hoặc sau này lại gặp cơ duyên đặc biệt gì, không chừng còn mạnh hơn người học võ từ nhỏ”, Hạng Tư Thành nói thẳng.
Cơ thể của con người là bảo vật lớn nhất, tuy có cách nói thành tích luyện tập cao nhất từ khi còn nhỏ, nhưng trong lịch sử cũng từng xuất hiện vài người tập võ sau khi thành niên, cũng có thể bước vào cảnh giới Tông Sư.
.