Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tốc độ của anh rất nhanh, không để lại tiếng vang gì trong bóng đêm.
Đám chó hoang mèo hoang chỉ cảm thấy có cơn gió thổi qua, quay đầu lại cũng chẳng phát hiện ra điều gì.
Hạng Tư Thành phi nước đại, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy ánh sáng, đó chính là vị trí của nhà họ Chu.
Qua mấy trăm năm sinh sôi nảy nở, đến giờ đã được rất nhiều thế hệ, quy mô không nhỏ, tạo thành một cái thôn khá lớn ở đây.
Có lẽ thôn cùng họ ở nơi khác cũng chung cội nguồn, nhưng vì trải qua nhiều đời, mối quan hệ chỉ còn là tên thôn bình thường, cùng lắm chỉ đoàn kết với nhau khi đối mặt với kẻ địch ngoài thôn.
Nhưng nhà họ Chu thì khác, tuy mặt ngoài trông bọn họ giống một cái thôn bình thường, nhưng trên thực tế lại là một gia tộc lớn mạnh, sản nghiệp phủ khắp mọi phương diện, hầu hết sinh viên trong thôn tốt nghiệp đều sẽ cống hiến sức lực cho gia tộc.
Phát triển đến quy mô như thế này, tất nhiên là bọn họ phải tận dụng tài nguyên một cách hợp lý, nếu không phải chi ngành chủ chốt thì chỉ sống tốt hơn người bình thường một chút, nhưng nếu có năng khiếu cũng không sợ gặp phải tình huống có tài như không gặp thời.
Dựa vào quy củ thưởng phạt rõ ràng, nhà họ Chu mới không biến mất trong tiến trình lịch sử, như những gia tộc lớn khi xưa.
Đến gần đó, Hạng Tư Thành phát hiện ra có không ít người canh gác nghiêm ngặt, đoán chừng ngay cả chó con, mèo con cũng không vào được.
Nhưng như thế chưa đủ để làm khó anh.
Cho dù nhà họ Chu mạnh đến mấy thì cũng không thể để võ giả cảnh giới Tiên Thiên tới canh gác được, vậy nên anh dễ dàng tiếp cận thôn họ Chu.
Anh nhanh chóng nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.
Trong trận chiến ở nhà họ Chu lúc trước, mặc dù không biết tên những người này, nhưng anh đã nhớ mặt không ít người.
Hiện tại người nhà họ Chu đều tụ tập vào nhà chính, chắc chắn là có mưu đồ lớn.
Hạng Tư Thành ẩn náu tiến lên, đi một lúc lâu mới tới cạnh một bức tường của tòa nhà nằm ở giữa trung tâm.
Mặc dù nơi này vẫn còn cách một khoảng, nhưng thực lực của anh đủ để nghe thấy cuộc đối thoại bên trong.
Anh không thể tới gần được nữa, bởi vì càng gần thì đèn càng sáng.
Lúc này, cuộc trò chuyện bên trong cũng lọt vào tai anh.
“Tất cả chuẩn bị kỹ càng rồi là được, còn bao lâu nữa?”
“Còn mười phút nữa là tới thời gian đã hẹn, đến lúc đó chúng ta có thể phái người tới đó”.
“Thật sự không biết vì sao phải lén lút như thế, dựa vào thực lực của nhà họ Chu chúng ta, chẳng lẽ làm vào ban ngày thì người khác sẽ biết sao?”
“Tôi cũng không biết vì sao, nhưng nghe nói hôm nay có một nhân vật bí ẩn xuất hiện.
Cậu Lư đích thân dặn chúng ta không được để lộ, cũng chỉ có thể làm như thế”.
“Cậu Lư, cậu Lư cái quằn què, cái chết của Tử Tu có liên quan rất lớn đến hắn đấy! Nếu không phải bởi vì hắn có ý đồ với Hạng Tư Thành thì làm sao Chu Tử Tu lại chọc tới hòa thượng đó”.
“Chu Thanh Sơn, muốn chết thì cũng đừng kéo theo bọn tôi, nếu ông có bản lĩnh đối phó với nhà họ Lư thì cứ việc làm”.
“Hừ, nếu không phải bởi vì lúc trước các người cứ nằng nặc đòi về phe nhà họ Lư thì đã chẳng có chuyện như bây giờ.
Hiện tại cái gì cũng phải nghe người khác, tôi thấy chẳng thà đổi thành họ Lư luôn đi”.
“Bây giờ nói những lời ấy thì có tác dụng gì.
Lúc trước ông cũng đâu có phản đối, bây giờ xảy ra chuyện mới oán trách, sợ thì đi nhanh lên, nói mấy lời đó làm gì?”
“Chu Dương, ông đừng có mà láo! Sao, còn muốn đánh một trận với tôi hả?”
“Đủ rồi, hai người cãi nhau cái gì hả? Chu Tử Tu là cháu tôi mà tôi còn chưa nói gì đây.
Chuyện đã đến nước này rồi, đâm lao thì phải theo lao.
Hiện tại chúng ta yếu thế, chỉ có thể nhẫn nhịn, tương lai ắt sẽ có lúc xoay chuyển tình thế”.
Mấy câu đó vừa dứt, bên trong lại chìm vào yên tĩnh, đoán chừng đã tới mười phút rồi.
Hạng Tư Thành đứng nghe, cảm thấy có gì đó là lạ.
Anh vẫn cho rằng Chu Tử Tu có âm mưu nên mới làm ra một loạt hành vi khiến người ta ghét cay ghét đắng như vậy, nhưng bây giờ nghe có vẻ như là có nguyên nhân khác.
Anh càng thêm tò mò, cảm thấy còn chuyện gì đó mà mình không biết.
Không bao lâu sau, trong sân lại có tiếng động.
Ba chiếc ô tô đen trong sân đã khởi động, mấy người vừa nói chuyện lên xe, sau đó chiếc xe xuất phát.
Những người còn lại vẫn canh gác ở chỗ cũ, phòng ngừa có người xâm nhập vào.
Hạng Tư Thành nhìn thoáng qua phương hướng của chiếc xe, anh nhảy từ trên mái nhà xuống, vẫn ẩn núp trong bóng tối, không ai phát hiện ra.
Cho dù nhà họ Chu có mạnh đến mấy thì cũng chỉ là thế lực giới hạn ở một phương mà thôi, trước giờ nỗi lo duy nhất của Hạng Tư Thành là võ giả cảnh giới Tông Sư đó.
Nhưng khi phân tích cuộc đối thoại vừa rồi, nếu mọi chuyện đúng như những gì bọn họ nói, người Tông Sư ấy không phải là người do nhà họ Chu mời tới, mà có liên quan tới cậu Lư nào đó.
Vậy thì một vài chuyện khó hiểu trước kia cũng trở nên hợp lý, dù sao cũng chỉ là nhà họ Chu, làm sao có thể mời một vị Tông Sư tới giúp được, kể cả vị Tông Sư ấy từng bị thương trong quá khứ thì cũng là điều không thể.
Nếu bọn họ có thực lực như thế thật thì sẽ chẳng im ắng như thế khi Chu Tử Tu chết, mà phải điên cuồng trả thù mới đúng.
Chiếc xe vừa lái đi, tốc độ không quá nhanh, Hạng Tư Thành nhắm chuẩn phương hướng, tìm kiếm một con đường gần đó rồi mai phục sẵn ở ven đường khi chiếc xe chưa ra khỏi thôn họ Chu.
Lúc xe tới, anh thi triển năng lực của bản thân, dễ dàng bám vào gầm xe và núp ở đó, ngay cả khi chiếc xe đang lái đi với tốc độ cao.
9 người đã xem
Thích
Bình luận.