Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi nhiệm vụ thất bại, bọn họ không hành động nữa, mà quả quyết rút lui.
Theo phân tích của bọn họ, Hạng Tư Thành rất mạnh, nhưng những gì anh thể hiện ra hôm nay còn mạnh hơn nữa.
Vả lại, cô gái mà bọn họ kỳ vọng cao cũng bỏ mạng tại đó, cho dù cô ta từng dùng lớp ngụy trang xuất sắc của mình để hoàn thành rất nhiều vai diễn quan trọng.
Bốn người bị giết chết bằng loại phi đao mà bọn họ quen thuộc, nhưng cái chết của cô gái kia quá kỳ lạ.
Theo bọn họ, trên người Vân Tịnh Nhã có ám khí nào đó rất mạnh, nhưng bọn họ hoàn toàn không hay biết gì cả.
Đối với bọn họ, đó là một điều hết sức nguy hiểm.
Người phụ trách hành động lần này là một cô gái đeo kính gọng vàng, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, rất nhiều người gọi cô ta là Rắn Hổ Mang, một cái tên cũ rích, nhưng những ai hiểu rõ về cô ta thì đều biết biệt hiệu ấy không sai chút nào.
“Chị đại, lần này cứ bỏ qua thế sao?”
Lúc này, có người bắt đầu vận chuyển đồ đạc lên xe việt dã, nhưng vẫn có người cảm thấy không cam lòng.
Người vừa lên tiếng là một gã đàn ông cao một mét chín, cơ bắp vạm vỡ, trông như một tảng sắt thép, đứng trước mặt gã sẽ cảm thấy cực kỳ áp lực.
Gã là tình nhân của cô gái nhảy xuống nước cứu người, thường xuyên giao hoan xác thịt, còn có một ít tình cảm, vậy nên gã không cam lòng.
Vì hành động lần này, bọn họ đã ăn lông ở lỗ suốt một tuần liền, vì hành động bên hồ, thậm chí bọn họ còn từ bỏ mấy cơ hội tốt trong thành phố.
Vậy mà đến cuối cùng, kết quả lại là mất cả chì lẫn chài, ai có thể cam lòng cho được.
“Nếu anh muốn hành động thì tôi cũng không ngăn cản, anh có thể đi báo thù, hiện tại giữ chức vụ này, tôi phải chịu trách nhiệm cho đa số mọi người”, Rắn Hổ Mang nói một câu, rồi lại dùng kính viễn vọng quan sát thành phố.
Đèn đuốc rất đẹp, phương hướng mà cô ta nhìn là vị trí căn biệt thự mà Vân Y Y tặng Hạng Tư Thành, nhưng bị những tòa nhà cao tầng cản trở nên không thể nhìn thấy được.
Thông qua những gì điều tra được mấy ngày qua, cô ta vẫn chưa hiểu rõ về Hạng Tư Thành.
Trước giờ cô ta chưa bao giờ đánh trận chiến nào mà không nắm chắc phần thắng, chỉ có điều cô ta không thể bỏ lỡ cơ hội Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã tới hồ được.
Tiếc rằng đến cuối cùng vẫn thất bại, thâm chí còn không moi móc thêm được gì.
Trên người Vân Tịnh Nhã có vũ khí nguy hiểm, đó được coi là một tin tình báo quan trọng, nhưng không có sự trợ giúp thiết thực gì trong việc thăm dò cặn kẽ về Hạng Tư Thành.
Bởi vì không hiểu rõ, vậy nên mới thất bại, cô ta hiểu đạo lý ấy.
Cũng may tổn thất lần này không quá nghiêm trọng, bỏ qua tình cảm cá nhân thì còn có lời nữa, dù sao cấp trên cũng chẳng mong chờ là cô ta có thể thành công ngay lần đầu tiên.
“Hạng Tư Thành ơi là Hạng Tư Thành, sau này tôi nhất định phải tự tay bắt anh, xem rốt cuộc anh được làm từ thứ gì”.
Trông Rắn Hổ Mang chẳng đẹp đẽ gì, thậm chí còn hơi xấu, gò má cao, mắt tam giác, bờ môi cực mỏng, nhìn qua thôi cũng biết là kẻ không dễ chọc.
“Tuy rằng hành động lần này thất bại, nhưng hiệu quả vẫn khá tốt, ít nhất chúng ta cũng thăm dò được một vài điều”, Rắn Hổ Mang xoay người nhảy lên một chiếc xe việt dã, bỗng mở miệng nói.
Đám người đang chuyển đồ lên xe đồng loạt nhìn về phía cô ta.
“Tôi đã lên kế hoạch cho hành động tiếp theo rồi.
Vốn dĩ kế hoạch của chúng ta là Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã, nhưng sau khi thăm dò, tôi mới phát hiện ra tên hòa thượng ấy mạnh hơn sự tưởng tượng của chúng ta, vậy nên mục tiêu trọng điểm chuyển sang người Vân Tịnh Nhã”.
“Căn cứ theo tin tình báo, thực lực của tên hòa thượng tiến bộ rất nhanh, chính vì lẽ đó, điều đầu tiên chúng ta cần làm là ngăn cản xu thế ấy.
Từ xưa tới nay, cách tốt nhất luôn là ra tay với người bên cạnh, trong tình huống ấy, đại đa số đều sẽ sụp đổ, sa sút ý chí, đừng nói là tiến bộ thực lực, ngay cả việc duy trì trình độ ban đầu cũng là một khó khăn”.
Cô ta mỉm cười, nhưng nụ cười ấy xuất hiện trên mặt cô ta lại khiến người ta cảm thấy rùng rợn.
“Nhưng theo thông tin điều tra, thằng đầu trọc ấy chẳng có người thân gì cả, nếu làm được thì chúng tôi đã làm rồi”, gã đàn ông muốn trả thù lúc nãy mở miệng.
Hiện tại gã đang hận Hạng Tư Thành thấu xương.
Tình nhân của gã có body ngọt nước, trong số những người phụ nữ mà gã từng nếm thử, không mấy ai sánh bằng, khiến gã phê pha không thôi, nhưng Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã đã phá hủy tất cả.
Lúc này, gã chỉ muốn chém hai người họ ra thành ngàn mảnh.
“Tên đó cũng là kẻ đa tình, theo sự quan sát của tôi, hắn đã nảy sinh tình cảm với mấy cô gái rồi”, Rắn Hổ Mang mỉm cười.
Lần đầu tiên biết chuyện này, đám cấp dưới xung quanh không hẹn mà nở nụ cười giống hệt nhau.
Trước kia bọn họ từng làm không ít chuyện như thế, chỉ hồi tưởng lại thôi cũng đủ để làm bọn họ ngứa ngáy, muốn làm một lần nữa.
Phá hủy thứ mà người ta yêu quý nhất ngay trước mặt, hoài niệm cảm giác ấy quá đi mất!
“Chị đại, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”, trên mặt gã đàn ông hiện lên nụ cười tởm lợm.
Vừa rồi gã còn buồn vì tình nhân của mình, nhưng bây giờ đã có chuyện để mong chờ rồi, cô nàng mà thằng đầu trọc yêu thì sẽ ngon lắm đây.
Thấy mọi người đều bắt đầu sục sôi, trên mặt Rắn Hổ Mang cũng hiện lên nụ cười..