Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bây giờ chú có tư cách gì để ra lệnh cho tôi?”
“Hừ, Từ Kiệt! Cậu tưởng làm như vậy là sẽ có được tài sản của nhà họ Khúc sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu nhầm rồi!”
“Lão già, tôi cảm thấy ông sẽ không làm thế đâu!”
“Nếu ông dám làm thế, ngoài cháu gái cưng của ông ra, tất cả khách khứa ở đây cũng sẽ gặp xui xẻo vì ông!”
“Những người này đều là khách do nhà họ Khúc mời tới, ông nói xem, nếu bọn họ có mệnh hệ gì, món nợ này sẽ tính lên đầu ai đây?”
Sau đó, Từ Kiệt quăng ra một xấp giấy, nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt đắc ý: “Hạng Tư Thành, đúng là mày rất giỏi, nhưng cuối cùng người thắng vẫn là tao! Ha ha…”
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!”
“Nếu thế thì tao sẽ cho mày chết sáng mắt!”
Đầu bên kia điện thoại im lặng giây lát rồi mới vang lên tiếng cười sang sảng: “Cậu Từ, e rằng không thể được đâu!”
Đôi mắt của Từ Kiệt hơi giật giật: “Vua Sói?”
Hạng Tư Thành nhẹ giọng cười một tiếng: “Anh Từ, đây là kế hoạch của anh sao?”
“Mày đừng vội đắc ý, tao không chỉ có một phương án dự phòng này thôi đâu!”
Thế nhưng đầu bên kia điện thoại lại vang lên giọng nói tuyệt vọng của Ngụy Lai: “Nuốt chửng? Lấy cái gì để nuốt?”
“Bây giờ chúng tôi đang không lo nổi thân đây!”
“Có một ông trùm bí ẩn nào đó đã công kích tất cả sản nghiệp của nhà họ Ngụy, gia tộc đã biết chuyện tôi để mất mười tỷ và cả võ đài dưới lòng đất rồi.
Bây giờ tôi đang rối hết cả lên, tất cả mọi người đang tìm tôi! Hết rồi! Hết thật rồi!”
Dứt lời, chỉ nghe thấy “ùm” một tiếng, như âm thanh thứ gì đó rơi xuống nước, sau đó trong điện thoại không nghe thấy gì nữa.
Đôi mắt của Từ Kiệt trở nên đờ đẫn.
“Xem ra tốc độ của anh Tống nhanh đó!”
“Vậy nên, bây giờ anh còn chiêu gì nữa không?”
“Ha ha… Ha ha…”
“Bên ngoài có ba mươi lính đánh thuê do tao bỏ tiền mời tới, chỉ cần tao ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người ở đây đều phải chôn cùng tao!”
“Tất cả đều là do mày ép tao, chúng mày muốn hận thì hãy hận hắn đi!”
Nửa phút trôi qua, một phút trôi qua, ba phút trôi qua, nụ cười trên mặt Từ Kiệt cứng đờ lại.
Sau đó, một đội binh lính với khí thế sát phạt ập vào.
Trên mặt người dẫn đầu còn dính đầy máu tươi, nói bằng giọng khí phách: “Báo cáo thiếu soái, bên ngoài có tất cả ba mươi kẻ địch tới từ nước ngoài, tất cả đã bị tiêu diệt, nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn!”
Con dao găm trong tay Từ Kiệt rơi xuống đất, hắn ta ngồi phịch xuống đất, đôi mắt thờ thẫn ảm đạm: “Mày… Rốt cuộc mày là ai?”
Hạng Tư Thành không nói gì, nhưng Khúc Tiểu Nghệ lại nhìn đăm đăm vào gò má của Hạng Tư Thành, đôi mắt mê ly, nơi đáy mắt mang theo sự ái mộ.
Cô ta thì thầm: “Anh ấy là thần thoại trong lòng vô số người đàn ông, là ác mộng của vô số kẻ địch, là vị thần của vùng biên giới phía Bắc, danh xưng thiếu soái!”
Khúc Thành lúng túng bước tới, cầm lấy tay Hạng Tư Thành: “Chú Hạng, tôi… tôi không biết phải nói như thế nào nữa, chú đã cứu cả nhà tôi, vừa rồi tôi lại còn hiểu nhầm chú, tôi đúng là loại không ra gì!”
Hạng Tư Thành cười khẽ một tiếng, đang định lên tiếng thì chuông điện thoại bỗng vang lên.
Anh cầm lên xem, là Tống Chí Đông gọi tới.
“Tư Thành!”
Giọng nói của Tống Chí Đông rất ngưng trọng: “Sau khi nghe xong, cậu nhất định phải bình tĩnh nhé!”
Xoẹt!
Đang là tháng sáu, nhưng bầu không khí lại rét lạnh như tháng mười.
“Anh sẽ về Thiên Hải ngay, cậu nhất định phải bình tĩnh đấy, có gì chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn! A lô? A lô? Tư Thành, cậu còn nghe máy không?”
Rắc!
Giọng nói của tử thần quanh quẩn khắp hội trường.
“Quân đội biên giới phía Bắc, tập hợp!”