Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tiêu
Beta: Tuyết
Mấy ngày nay Trác Kiệt luôn thấy tâm trạng Triệu Hải Dương hơi bất ổn.
“Sao thế, Hải Dương?”
“Không có gì, anh phải đi xa vài hôm, được không em?” Triệu Hải Dương cúi đầu nói.
“Đi xa? Lần này là mấy ngày?” Trác Kiệt cân nhắc một lúc bèn hỏi, “Đây là lần thứ mấy, anh liên tục biến mất, nghiện biến mất rồi à? Lần này phải nói rõ nguyên nhân cho em!”
“Anh có thể không nói được không?” Rốt cuộc Triệu Hải Dương cũng ngẩng đầu.
Bỗng Trác Kiệt nhìn Triệu Hải Dương liền cảm thấy bực mình, “Chuyện gì mà không thể nói, hay là không dám nói, Triệu Hải Dương, em nghĩ anh sẽ không giấu em điều gì. Anh có biết rằng, mỗi lần anh biến ất vài ngày, em đều có cảm giác anh sẽ không về nữa.”
“Là chuyện rất quan trọng phải làm.”
“Không thể nói cho em biết sao, em cũng có thể giúp anh mà!”
“Em không thể giúp anh. Cho nên cũng không…”
“Cũng không cần nói cho tôi biết chứ gì! Vậy công việc trong tiệm tính sao giờ, được rồi, nếu lần xin nghỉ phép này vượt quá ba ngày, anh cũng không cần phải về nữa.”
Trác Kiệt tức giận đạp cửa bỏ đi.
…
Trên đường về nhà, cậu càng nghĩ càng tức, mấy tháng này, thật sự ở cùng Hải Dương rất tốt, nhưng cậu luôn cảm thấy Triệu Hải Dương đang giấu cậu chuyện gì đó, cậu không thích loại cảm giác chênh vênh này. Yêu, chẳng phải nên tin tưởng nhau sao, có cái gì không thể nói chứ?
Từ khi hai người chính thức yêu nhau cho tới nay, Trác Kiệt để Triệu Hải Dương dọn về gian nhà mình đang thuê, hai người sống cùng nhau. Thế nhưng dạo này về nhà đợi rất lâu vẫn không thấy Triệu Hải Dương quay về.
Suy nghĩ một lúc, vẫn là bấm số gọi cho Triệu Hải Dương.
“Đang ở đâu vậy, sao vẫn chưa về!”
“Đang ở nhà một người bạn, mấy ngày tới sẽ không về, em trông quán cẩn thận nha, đừng làm quá sức, có việc gì nặng chờ anh về làm cho!” Giọng điệu của Triệu Hải Dương rất bình tĩnh.
Nhưng Trác Kiệt lại nghe trong cơn giận dữ, “Rồi, ba ngày, vượt quá ba ngày thì đừng có về nữa.”
Thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật.
Cứ lặp lại như vậy, công việc trong tiệm lại càng lộn xộn, ngay cả việc dán thiếp cũng phải dán vài lần mới xong.
Trác Kiệt thấy rất tủi thân, cậu muốn nổi cơn tam bành, nhưng lại thấy thế thì khác gì một người vợ hẹp hòi chuyên ghen tuông những chuyện không đâu, khiến người ta rất chán ghét. Không thể chối cãi, từ đáy lòng cậu thừa nhận mình đã thật sự yêu Triệu Hải Dương, nhưng vì sao lại không chiếm được một chút tin tưởng của hắn chứ? Cậu không muốn lúc nào cũng phải chất vấn, nhưng lúc trong lòng khó chịu, cũng sẽ lớn tiếng với Triệu Hải Dương vài câu, chê hắn chỗ này không tốt chỗ kia chưa được, nhưng ngược lại Triệu Hải Dương vẫn ngoan ngoãn lắng nghe, luôn mỉm cười, rồi đi làm lại cho đến khi không lôi ra được khuyết điểm gì nữa mới thôi. Thường thường lúc này, Trác Kiệt cảm giác mình hệt như một đứa ngốc.
Không được, dù thế nào hôm nay cũng phải hỏi cho ra lẽ, giải thích rõ ràng, sống với nhau mà lúc nào cũng giấu diếm thế để làm gì cơ chứ.
Trác Kiệt đóng cửa tiệm sớm, mua đồ ăn, về nhà làm một bữa cơm thịnh soạn, đáng tiếc, lúc đồng hồ reo vang điểm đúng mười hai giờ, quay mắt về phía thức ăn đã sớm nguội lạnh, Trác Kiệt cảm thấy trái tim cũng dần lạnh theo.
“Két… Tạch” Âm thanh đóng cửa.
“Ơ, sao chưa ngủ, không phải anh đã nói trước, không cần chờ anh mà?” Triệu Hải Dương dừng ở lối vào thay đổi dép đi trong nhà, đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, “Mệt muốn chết rồi!” Nói xong, hắn liền gối đầu lên thành ghế, nhắm hai mắt lại.
Thấy cuồng mắt thâm đen của Triệu Hải Dương, cậu liền biết đã rất lâu hắn chưa được ngủ một giấc đầy đủ, mỗi ngày đều về trễ như thế, sáng sớm vì muốn cậu có thể ngủ thêm, Hải Dương còn dậy sớm làm cơm sáng ổn thoả, rồi mới ra mở cửa tiệm.
Bỗng Trác Kiệt cảm thấy chua xót trong lòng, tựa vào vai Triệu Hải Dương, giơ tay vuốt ve mái tóc rối tung của hắn, “Mệt lắm sao? Sao lại để bản thân mệt như vậy? Anh có biết, em sẽ rất đau lòng không!”
Triệu Hải Dương mở to mắt, tuy mệt mỏi nhưng vẫn gượng cười, đột nhiên hắn ôm Trác Kiệt vào trong lòng, hôn lên đỉnh đầu cậu, “Chỉ cần ở bên em, sẽ không cảm thấy mệt mỏi!”
Trác Kiệt ngửi thấy mùi hương ấm áp toả ra từ trên người Hải Dương, cái mũi cũng bắt đầu cay cay, “Hải Dương, em tự hỏi mình có phải là một ông chủ tốt hay không, em tuỳ hứng, em hà khắc, em keo kiệt, sở thích của em là bóc lột nhân viên có giá trị lớn nhất của em.”
“Ha ha.” Nghe đến đây, Triệu Hải Dương nhịn không được mà nở nụ cười, “Tiểu Kiệt à, em thật đúng là tập hợp các thói xấu nha! Giá trị lớn nhất, loại này cũng đem ra bàn. Hì hì, anh đây còn có một giá trị lợi dụng khác đó, em có muốn hay không?”
Nói xong Triệu Hải Dương cầm tay Trác Kiệt đặt vào hạ thân của mình.
“Lưu manh xấu xa! Anh!” Trác Kiệt đỏ mặt cười ngượng muốn rút tay ra, nhưng đành bất lực vì Triệu Hải Dương lại dùng thêm sức giữ chặt, không cho cậu di chuyển dù chỉ một chút.
“Tiểu Kiệt, hãy tin anh!” Triệu Hải Dương nghiêm túc lạ thường mà nhìn thẳng vào mắt Trác Kiệt rồi nói.
Trác Kiệt ngẩn người, thực ra cậu cũng không biết nên tiêu hoá những lời lẽ này thế nào nữa.
Đang không biết nên phản ứng gì, chỉ thấy Triệu Hải Dương trực tiếp nằm vật xuống ghế sa lon.
“Ông chủ, đến ép khô anh đi!”
“Đây chính là anh nói đó nhé?!”
“Ừ anh nói mà!”
…
Trác Kiệt tỉnh lại giữa nắng mai xinh đẹp của buổi sáng sớm. Như thường lệ vắng mặt Triệu Hải Dương, cơm sáng trên bàn còn bốc hơi nóng, Trác Kiệt vẫn đang rúc trong ổ chăn, miên man suy nghĩ, rồi lại tự đập vào đầu mình.
“Gì mà làm cho chứ? Chả biết ai làm cho ai, cứ thế ăn sạch người ta rồi chùi mép.”
Đúng là có một số việc nên nói ra, sẽ cảm thấy tốt hơn. Nhưng Trác Kiệt hiểu, giữa cậu và Triệu Hải Dương không có hứa hẹn gì đáng nói, chưa tính đến quan hệ ông chủ và nhân viên. Ít nhất bây giờ còn ở bên nhau, không phải sao? Đành thuận theo tự nhiên thôi.