Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit by Táoo ~
———————————
Ăn hết một viên kẹo chocolate, Vưu Thị Hoạ cảm thấy mình đã khoẻ hơn nhiều, cô đứng lên đeo giày rồi nói lời cảm ơn với bác sĩ, ông vô cùng hiền từ mà cười với cô, còn dặn dò mua bánh mì với sữa ăn lót dạ, Vưu Thị Hoạ gật đầu cầm theo một túi kẹo to ra khỏi phòng y tế.
Hai bên đường Nhất Trung đều trồng cây xanh, Vưu Thị Hoạ mua bánh mì trong canteen, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm xuyên qua những tán lá, cảm thấy bớt bi thương hơn rất nhiều.
"Reng——" Tiếng chuông tan học vang vọng, tiết học kết thúc.
Cùng thời điểm đó, Vân Đoá gọi tới, Vưu Thị Hoạ khôi phục lại tinh thần, nhai nốt miếng bánh trong miệng rồi nghe máy.
"Hoạ Hoạ, cậu đỡ chưa?"
Vưu Thị Hoạ gật đầu rồi mới nhớ tới cô ấy không thể nhìn thấy động tác của mình, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
"Vậy thì tốt rồi, cậu về lớp đi, có chuyện rồi."
Hả? Nghe giọng Vân Đoá nói còn có chút hưng phấn? Tắt điện thoại, Vưu Thị Hoạ nhanh chóng rồi vội vàng quay lại lớp.
Vừa bước vào phòng học đã thấy chữ viết bằng phấn trên bảng, trong phòng lớn tiếng nói chuyện, không ít nữ sinh dùng giọng điệu sắc bén nghị luận, nụ cười trên mặt vô cùng chói mắt.
"Lại đây lại đây." Vân Đoá gọi cô qua, "Cậu biết không, chữ trên bảng là do Lý Tư Vũ viết, khóc đến rối tinh rối mù, viết rất nhanh, viết xong rồi chạy đi, bạn tớ ở lớp 7 nói là Dung Giai đi tìm cậu ta, bắt cậu ta viết, mười lớp đều phải viết."
"Ừm..." Biểu tình của Vưu Thị Hoạ có chút phức tạp nhìn thoáng qua bảng đen, "Cậu ta cũng có chút đáng thương."
"Cậu ta? Không chừng là gieo gió gặt bão, dám thiết kế Dung Giai, hơn nữa thanh danh của cậu ta cũng không tốt, đặc biệt là ở nữ sinh, ỷ vào bản thân lớn lên ưa nhìn một chút mà không biết đã đào góc tường bao nhiêu người."
Vưu Thị Hoạ gật đầu ngồi xuống vị trí, trong tay cầm túi kẹo to không biết thu hút bao nhiêu sự ngạc nhiên của bạn cùng lớp, cô cười cười, đơn giản giải thích một hai câu, nói mình bị tụt huyết áp nên mua nhiều kẹo chút. Cô cũng không quan tâm mấy chuyện bát quái Vân Đoá nói, cô có chuyện khác cần chuẩn bị, "Vân Đoá, muốn xin giấy tham gia thi đua thì xin ở đâu?"
Hàn Vân Đoá nghe vậy ngẩn người, thở dài chỉ một nữ sinh ngồi ở bàn hai, "Tới chỗ lớp trưởng lấy, sau đó tới văn phòng tìm thầy cô để kí tên."
Vưu Thị Hoạ ừm một tiếng, đứng dậy xin giấy rồi quay về chỗ ngồi.
"Cậu thực sự muốn đi sao Hoạ Hoạ? Khó lắm đó, không có đến 5 người vào được vòng chung kết đâu." Vân Đoá nhìn giấy báo danh trong tay cô, giọng nói có vẻ không chút tán đồng, "Nếu tham gia, tối nào cậu cũng phải học tiết tự học, hôm nào cũng phải làm mấy đề bài vô cùng khó, rất mệt đấy!"
Vưu Thị Hoạ nhìn chằm chằm vào giấy báo danh, cuối cùng vẫn gật đầu, ngữ khí kiên định, "Tớ muốn đi."
Vân Đoá thở dài, cũng không khuyên cô nữa, "Vậy được rồi, bây giờ cậu lên văn phòng đi, cách thời gian lên lớp còn một lúc nữa."
Lúc cô đứng dậy, Vân Đoá còn nói một câu, "Vì sao cậu cách cậu ta gần như vậy rồi lại không vui chút nào?"
Vưu Thị Hoạ làm như không nghe thấy, ra khỏi phòng học mới cảm nhận hốc mắt mình nóng lên, có lẽ là vì cách cậu ấy gần một chút mới phát hiện khoảng cách giữa hai người xa như vậy.
Chủ nhiệm lớp năm rất trẻ tuổi, anh biết ý định của Vưu Thị Hoạ, vô cùng sảng kɧօáϊ mà kí tên cho cô, hơn nữa còn kéo cô vào nhóm wechat, thời hạn báo danh sắp hết hạn, ngày thi đã định vào tháng sau, thời gian vô cùng gấp gáp, chủ nhiệm nói hai câu cổ vũ cô, Vưu Thị Hoạ nói cảm ơn rồi ra khỏi văn phòng.
Đi chưa được hai bước đã đụng phải Quý Trạch Chi đang ôm sách bài tập.
Hành lang rất nhỏ, oan gia ngõ hẹp, phản ứng đầu tiên của Vưu Thị Hoạ chính là bỏ trốn, không nghĩ tới Quý Trạch Chi lại coi như cô không tồn tại, mắt nhìn thẳng đi vào văn phòng.
Vưu Thị Hoạ cắn môi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng lưng đơn bạc cao lớn của thiếu niên chợt loé rồi đi vào văn phòng. Khoảng cách bọn họ gần như vậy, mà giống như cách xa vạn trượng, khó có thể vượt qua.
Lúc cô trở về phòng học, lấy điện thoại ra xem mới phát hiện Dung Giai đã gửi cho cô hai tin nhắn wechat không lâu.
Tin thứ nhất, "Đỡ chút nào chưa?"
Tin thứ hai, "Bây giờ đã tin tôi độc thân chưa?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");