Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ông Trời Muốn Ta Bên Nhau
  3. Chương 8
Trước /24 Sau

Ông Trời Muốn Ta Bên Nhau

Chương 8

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đêm hôm đó Hàn Phong không tày nào ngủ được, Hàn Phong không thể ngừng nghĩ đến cảnh một ngày nào đó trong cuộc sống của anh sẽ không còn Y Thư. Nụ cười cũng không còn hạnh phúc tan biến theo gió một tương lai mù mịt trong lo sợ và trốn tránh. Bạn bè hàng xóm những người anh em chơi với nhau từ nhỏ càng nghĩ Hàn Phong càng không nỡ anh lại càng buồn càng thêm sót xa.

Hàn Phong ngồi dậy bật đèn lên ghi tất cả những lời nhắn nhủ với những người anh yêu thương. Những dòng chữ liên tiếp được viết ra anh dường như không thể dừng lại bởi thời gian thì cứ trôi nó không bao giờ đứng im để chờ đợi ai. Anh chỉ nếu mình dừng lại thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa anh viết miệt mài cho đến rạng sáng.

Đến tấm thiệp đẹp nhất to nhất để dành cho Y Thư anh lại không biết mình nên viết cái gì. Không phải vì anh không không có gì nhắn gửi cho cô mà là có nhiều quá nhiều tới mức không biết viết từ đâu. Cảm xúc hỗn loạn anh không nỡ không muốn rời đi càng không muốn từ biệt Y Thư. Hàn Phong lại càng sợ bản thân viết sai viết thiếu không thể bày tỏ tất cả tình cảm của mình với cô lại càng không muốn cô nhìn thấy lại buồn, anh sợ thấy cảnh Y Thư vì mình mà khóc.

Hàn Phong nhắm mắt lại nhớ về những tháng ngày vui vẻ bên nhau nhớ lại những điều mình muốn thổ lộ từ lâu những nét chữ đầu tiên được viết một cách nắn nót cẩn thận tỉ mỉ.

Đến sáng hôm sau Y Thư vẫn như mọi ngày đợi Hàn Phong qua nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn chẳng thấy anh đâu. Bỗng có tiếng gọi ngoài cửa, một giọng nam trầm ấm

- Y Thư đi học thôi

Y Thư mừng rỡ cứ ngỡ là Hàn Phong nhưng không ngờ lại là học bá ca ca Lưu Khải. Y Thư ngỡ ngàng không dám tin

- Ủa đàn anh sao anh lại biết nhà em ở đây? À mà anh đến đây làm gì sao lại biết tên em nữa chứ?

- Biết được tung tích của em khó ra phết anh phải hỏi biết bao nhiêu người mới tìm được nhà em. Hôm đó em đi vội quá còn không cho anh biết tên cũng may anh nhặt được thẻ phù hiệu của em nên mới biết.

- Ồ, anh qua đây có gì không?

- Sao thế muốn đuổi anh về à? Đây là đồ ăn cho mèo một ít thuốc cho bé mèo con. Anh nghĩ em cần sự giúp đỡ của anh. Thôi để đến khi về học rồi làm gì thì làm giờ lên xe anh trở em đi học sắp muộn rồi đó.

Hàn Phong thức cả đêm nên rất mệt mỏi vì vậy anh dậy khá muộn khi anh định đến nhà Y Thư gọi cô đi học nhưng lại chậm một bước Y Thư đã được Lưu Khải đưa đi học.

Hàn Phong không quen Lưu Khải anh cũng không thể tin chỉ mới mấy ngày không gặp Y Thư đã có thêm người bạn mới. Hàn Phong bỗng có cảm giác mất mát trống rỗng thất vọng u buồn. Hàn Phong lặng lẽ theo sau thấy họ cười đùa vui vẻ lòng anh như lửa đốt nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn vào lúc này.

Các bạn học thấy học bá nổi tiếng trong trường trở một bạn nữ đi học khiến mọi người bàn tán xôn xao. Y Thư lại không thích bị người khác bàn tán sau lưng như vậy cô lựa lời tạm biệt Lưu Khải rồi trở vẻ lớp.

Hàn Phong uể oải nằm gục trên bàn định ngủ một giấc. Bỗng bạn anh vào hét lên

- Nguy rồi Hàn Phong, Y Thư bị tên mọt sách Lưu Khải ngắm chúng rồi cậu sắp mất vợ rồi

Hàn Phong vừa mệt vừa khó chịu khi nghe vậy Hàn Phong nổi giận ném sách qua phía người bạn đang nói

- Im đi nói lắm thế? Y Thư quen ai là việc của cô ấy liên quan gì đến tao.

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Giang Hồ Khắp Nơi Là Áo Choàng

Copyright © 2022 - MTruyện.net