Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỉ Tình kéo theo hai đứa nhóc chạy chối chết, dọc theo các dãy hành lang dài ngoằn ngoèo chỉ một màu trắng phốc, càng đi họ gặp càng nhiều những thứ kì lạ, ghê rợn. Khi Họ chạy tới một ngã rẽ, một hướng tới bên trái một hướng phía bên phải kỉ Tình thẫn thờ nhất thời không biết chọn đi hướng nào. Nơi này nguy hiểm như vậy sảy chân một cái là lạc vào con đương chết luôn, sai một li đi một dặm đó. Tần Dịch níu cánh tay mẹ, nhìn hai bên đường sau đó nhìn Tần Ngạo, thấy anh trai gật đầu nhóc mới nói:
Chúng ta thử đi phía trái đi mẹ, nếu phía đó có gì thì mình quay lại được mà, tụi con bay như vậy cũng không mất tí sức nào.
Kỉ Tình gật đầu, chạy về phía bên trái...
...
Tần Mặc Uy nhíu mày, anh vừa nhận được một đoạn video trực tiếp kèm lời nhắn: Vợ, con mày đang ở trong tay tao...
Anh không biết người đó, cũng không hiểu sao hắn lại bắt vợ con anh như vậy, nhìn vào đoạn video, anh thấy ba mẹ con đánh nhau với một đám quái vật, chạy thục mạng trên dãy hành lang trắng toát.
Nhìn kĩ, anh cũng không biết họ đang ở nơi nào nữa, không một chút manh mối nào như thế khiến sự hốt hoảng trong anh không cách nào kiềm chế nổi.
...
Kỉ Tình chạy, chạy mãi cuối hành lang dài này là một cánh cửa, bước ra khỏi cách cửa cô giật mình, đây là sa mạc?? Nhìn xung quanh chỉ toàn là cát mà cô đau hết cả đầu, thử dùng năng lực nhưng cô không tài nào tìm được đường về. kì quái, nếu đúng là sa mạc cô phải tìm được đường về chứ...
Chợt gió lạnh thổi qua, những hạt cát li ti bay loạn như bão cát vậy, chúng từ từ xếp thành hình người, ờ không chính xác là người, hình như là Zombie??
Kỉ Tình chợt cảm thấy cuộc đời này của mình thật đặc sắc, những chuyện tưởng chừng chỉ có trong phim kinh dị thì cô lại gặp như cơm bữa vậy. thở dài một cái cô đứng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Tần Ngạo và Tần Dịch kinh ngạc nhìn, không ngờ trên đời còn có thứ kì diệu như vậy, thật hay ho a~
Đám Zombie đó lao về phía họ, hai đứa nhóc bay lên cao, một lứa một băng bắn xuống, đám đó chết như rác.
Chúng kéo tới ngày càng đông, Tần Ngạo tạo một bức tường băng cao chót vót chặn đám đó lại.
Kỉ Tình đưa tay tạo ra một quả cầu từ trường bao bọc lấy ba người sau đó điều khiển năng lực khiến nó bay lơ lửng lên.
Tuy nhiên năng lực này của cô chỉ có thể dùng để bảo vệ và bay mà thôi, chẳng có lợi ích gì khác cả. Từ trong bong bóng từ trường nhìn ra bên ngoài, Tần Dịch bèn há miệng, phun lửa xuống phía dưới, đám zombie bỗng chốc hoá bụi, tan biến, cả khu này chợt đen tối như mực, không nhìn nổi cả ngón tay mình sau đó lại trở về trong hành lang trắng kia.
Lần này có vẻ kì quái, có vài tiếng động lạ vang lên to nhỏ khác nhau. Kỉ Tình nhất quyết cùng hai con đứng trong bong bóng từ trường, bay là là dọc theo hành lang dài, thỉnh thoảng có vài cánh cửa khi họ tới gần thì mở ra.
Chợt họ bay tới một cái thang máy lớn, mở cửa, chọn đi xuống, ba mẹ con lơ lửng tong đó một lúc lâu.
Đợi xuống tới nơi, họ tới một nơi rất rộng lớn như nhà máy sản xuất còn về mặt hàng, có hơi kì quái thì phải, nơi này sản xuất con người hàng loạt. Cô tận mắt thấy họ được máy móc tạo ra, bằng xương bằng thịt, biết khóc biết cười, có cảm súc. Nhìn kĩ hơn phía góc có một căn phòng kính, bên trong đó có mấy người mặc đồ bệnh nhân bị nhốt.
Tiến tới gần hơn, ở trong góc nhỏ căn phòng có một chiếc giường bệnh, trên đó có người đang nằm co quắp dẫy dụa đầy đau đớn, xung quanh là mấy người mặc đồ trắng kín mít đang giữ chặt người đó lên giường.
Nhìn kĩ cô thấy bụng người đó từ từ to ra, căng tròn như quả bóng, rồi còn nhìn thấy cả thứ gì đó ngọ nguậy khiến cái bụng tròn vo đó biếng dạng.
Dẫy dụa một hồi lâu chợt người đó la hét đau đớn, phía bụng đó từ từ toác ra thành hai nửa, một con gì đó to như bắp đùi ngóc đầu ra.
Đám người mặc đồ trắng kia nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài rồi khoá trái cửa lại, con gì đó trong bụng người kia cũng từ từ bò ra ngoài, máu hằn thành vệt dài theo hướng bò của nó. Con quái vậ̣t nhỏ có đôi mắt đen ngòm, thân hình như con nhộng béo ú, chỉ tiếc nó có răng, hàm răng dầy như bàn chải nhọn hoắt. nó lao đến cắn xé từng người một trong đó, máu bắn tung toé lên bức tường kính chắn đi tầm nhìn của cô. Kỉ Tình hột hoảng bay tới thang máy ban nãy, tầng thấp nhất là kho sản xuất có lẽ tầng cao nhất chính là lối đi.
Nén xuống một bụng buồn nôn, cô bấm thang máy lên tầng cao nhất, y như cô dự đoán, khi thang máy dừng lại, họ bước ra một vùng tuyết trắng lớn, đây rõ ràng là bắc cực, nơi không có con người sinh sống. hiện tại đang là ban ngày, cô cùng hai đứa nhóc ôm chặt nhau cho đỡ lạnh, cùng bay về phía trước....