Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Xoảng.. "
Thy Trâm lảo đảo đụng phải chiếc bình cổ thời nhà Thanh tiếng gốm sứ vỡ giòn tan.
Đỗ Nhất Phong xuyên qua cửa phòng nhìn ra ngoài, dáng vẻ cô gái nhỏ run rẩy, đôi mắt trong veo ửng đỏ.
- " Ai cho phép em vào đây.. ".. Giọng nói trầm thấp của anh như chiếc gai nhọn đâm vào lòng cô.
- " Xin lỗi đã làm phiền hai người ".. Sắc mặt cô trắng bệch, yếu ớt như không còn chút sức lực.
Cạch..
Khi cách cửa vừa khép lại..
Trái tim cô cũng đã vỡ tan từng mảnh..
Vào lúc cô định mở rộng cánh cửa lòng mình đối với anh.. Bỏ qua tất cả mọi chuyện thử chấp nhận thứ tình cảm hoang đường này..
Thì anh lại đối xử với cô như vậy..
Thy Trâm đem nước mắt nuốt thầm vào bụng, thân hình mỏng manh chậm rãi xoay người rời đi.
Bên trong phòng ngủ..
Đỗ Nhất Phong đứng trước cửa sổ nhìn xuống bể bơi dưới khuôn viên:
- " Ely sao em tới đây lại không gọi cho anh trước..? " Trong giọng nói của anh không một chút cảm xúc.
Ely nhìn thấy thái độ của Đỗ Nhất Phong liền bày ra vẻ mặt không vui:
- " Endrew .. Các nguyên lão đang rất tức giận.. Tại sao anh lại không để cô ta đi "
- " Đây là chuyện của anh.. Em về nói lại với mấy lão già đó.. Mặc kệ là có bất cứ chuyện gì.. Anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi cô ấy ".. Giọng Đỗ Nhất Phong nhẹ nhàng truyền đến.
- " Con người là loài bạc tình bạc nghĩa.. Chẳng phải Alice cô ta cũng đã ".. Ely bực tức phản kháng.
- " Càn quấy..! Chẳng phải anh đã cấm em nhắc lại chuyện này rồi sao.. Còn nữa hành động ngày hôm nay tốt nhất đừng lặp lại một lần nữa.. Không được phép đụng tới cô ấy... Nếu không ngay cả em.. Anh cũng sẽ không bỏ qua "
Khuôn mặt Ely biến sắc, cắn môi tức giận chạy ra khỏi phòng ngủ.
Thy Trâm lang thang một mình trên đường vắng, cô không biết nên đi đâu..Cô bây giờ giống như đứa trẻ nhỏ mất đi nơi nương tựa.
Thời tiết tháng 6, ánh mặt trời hừng hực chiếu xuống mặt đất.. Cô không biết mình đã đi được bao lâu.. Đi được bao xa..
Chỉ biết hai chân đã mỏi nhừ còn trái tim thì đau như bị xé nát..
Nước mắt rơi ướt khuôn mặt đã ửng đỏ gì nóng. Cảnh vật xung quanh như được bao phủ bởi một tầng hơi sương mù mịt.
Đột nhiên phía bên kia đường cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc..
Ý thức trong cô mách bảo không được lại gần anh ta.
Vừa xoay người chạy được vài bước, cả người cô như mất hết sức lực, ngã xuống mặt đường nhựa, tất cả trước mặt cô như chìm vào trong bóng tối.
Ở phía xa Đỗ Nhất Phong thấy cô đang muốn trốn chạy, vừa định đuổi theo đã thấy cả thân hình yếu ớt của cô ngã xuống đất tựa như một đóa bồ công anh mỏng manh trước gió.
Anh lao đến ôm cô vào lòng, cô gái nhỏ nằm trong ngực anh một chút phản ứng cũng không có, gương mặt nhỏ tái nhợt, nằm yên không nhúc nhích.
Trong bệnh viện..
Đỗ Nhất Phong cực kì khẩn trương, mồ hôi rơi ướt cả trán, Thy Trâm đang nằm bên trong phòng cấp cứu.
Một giờ sau...
Một vị nữ bác sĩ đẩy cửa bước ra ngoài, liếc mắt nhìn người đàn ông anh tuấn ngồi trên hàng ghế chờ đợi cất giọng hỏi:
- " Anh là người nhà của bệnh nhân Lưu Thy Trâm "
- " Là tôi.. Tình hình bệnh nhân như thế nào ".. Khí lạnh tỏa ra từ câu nói của anh làm cho vị bác sĩ không khỏi hoảng sợ.
Nữ bác sĩ sau khi lấy lại tinh thần lãnh đạm nói:
- " Chúc mừng anh.. Vợ của anh đã mang thai được 2 tuần. Lần sau anh chú ý đừng để cô ấy bị say nắng. Ba tháng đầu phải cẩn thận "... Nói xong vị bác sĩ đóng tập hồ sơ bệnh án xoay người rời đi.
Đỗ Nhất Phong từ kinh ngạc chuyển sang ngơ ngác. Anh sững sốt cả nửa ngày mới hiểu ra mọi chuyện..
Cô ấy có thai.. Vậy là anh sắp làm ba sao..
Trên giường bệnh, một cô gái thuần khiết như sương mai đang chìm vào giấc ngủ. Đôi tay gầy gò cắm đầy ống truyền dịch.
Bộ dạng như vậy càng khiến Đỗ Nhất Phong thêm đau lòng.
Bàn tay to lớn xoa nhẹ bụng Thy Trâm, ánh mắt lạnh lẽo cũng trở nên dịu dàng. Cảm giác sắp được làm ba đúng là rất hạnh phúc. Anh cúi người hôn lên trán cô. Người con gái này cả đời nhất định chỉ thuộc về một mình anh..
Khách sạn Hilton..
- " Bá tước Heston, người nhất định phải làm chủ cho em " Tiểu Nhã điềm đạm nép vào lòng hắn ta nũng nịu.
Bá tước Heston rít một hơi xì gà, quay người lại ôm lấy cô ta:
- " Nhã Nhi.. Anh đang tìm điểm yếu của hắn ta.. "
Tiểu Nhã cắn cắn môi rồi đột nhiên hai mắt sáng lên..
- " Là Thy Trâm.. Cô ta chính là điểm yếu của Endrew.. Lần trước em gặp cô ta ở biệt thự riêng của Endrew.. "
Bá tước Heston nét mặt trở nên vô cùng tà ác siết chặt tay. Làm sao hắn quên được chuyện trong bữa tiệc gia tộc vì bảo vệ cô ta mà Endrew đã nhục mạ hắn chứ.
Nhìn thấy nét mặt hắn ta đầy sát khí Tiểu Nhã không khỏi sợ hãi, mị hoặc lên tiếng:
- " Bá tước... Người ta nói vì sai sao "
Bá tước Heston thu hồi ánh mắt lạnh lẽo gật gật đầu đồng ý:
- " Bảo bối em thật thông minh.. Chúng ta sẽ chuyển mục tiêu qua cô gái đó.. Để hắn ta thêm một lần nữa gánh chịu nổi đau bị phản bội.. "
Tiểu Nhã thấy hắn đồng ý liền nhanh chóng đòi quyền lợi:
- " Sau khi xong việc anh phải giữ lời hứa giúp cho em có được sức mạnh bất tử đó nha "
Bá tước Heston chần chừ một chút rồi cũng đồng ý... Chỉ cần loại bỏ cái gai trong mắt này..
Thì vị trí người thừa kế của huyết tộc còn ai ngoài hắn ta.