Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng bệnh, Thy Trâm khẽ mở mắt ra vừa rồi rõ ràng cô đang định chạy trốn tên ác ma Đỗ Nhất Phong.
Thế nào tự nhiên lại té xĩu.. Đây là đâu? Cô đã ngất bao lâu rồi?
Vừa định bước xuống giường đã thấy trên ghế sofa đối diện, một thân hình cao to nằm đó nét mặt tuấn tú tựa như băng lạnh.
Cô cau mày một cái.. Cả thân mình đều đau nhứt..
Tay cô còn đang cắm ống truyền dịch..
Nghe thấy động Đỗ Nhất Phong tỉnh giấc vội vã chạy tới. Giọng nói trầm ấm vang lên:
- " Em tỉnh rồi sao.. Thân thể có chỗ nào không thoải mái "
Thy Trâm sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt lạnh nhạt hỏi:
- " Tại sao anh lại ở đây.. "
Đỗ Nhất Phong nhìn thấy dáng vẻ vừa mới tỉnh lại đã xù lông hệt con nhím nhỏ của cô khiến anh nhẹ nhàng cười.
- " Thì có người bị " ăn dấm chua ", rồi còn chơi trò bỏ nhà ra đi. Hại bản thân mình bị say nắng ngất xĩu giữa đường "
Cô giật mình xấu hổ, rõ ràng là đang cố ý trêu chọc cô..:
- " Tôi không có ghen "
- " Nể mặt đứa nhỏ trong bụng em.. Lần này tôi sẽ tha cho em.. Nhất định không được có lần sao ".. Bàn tay lớn của anh đặt lên bụng của Thy Trâm, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng.
- " Đứa nhỏ trong bụng tôi.. Ý anh là sao... ".. Cô mơ hồ suy nghĩ rồi lúng túng hỏi lại.
- " Em mang thai.. Là con của tôi ".. Đỗ Nhất Phong thoải mái trả lời không hề nhìn thấy sự kinh sợ từ trong đáy mắt của cô.
Thy Trâm chậm rãi đặt tay lên bụng mình, từng đầu ngón tay run rẩy.. Thật lâu sau đó mới lên tiếng:
- " Đứa nhỏ này nhất định tôi không thể sinh ra.. "
Sinh ra đứa trẻ này.. Rồi nó sẽ như thế nào.. Trở thành một sinh vật khát máu..
Đứa bé này cô không cần.. Càng không thể sinh ra đời.
Không khí trong phòng bệnh tràn ngập nguy hiểm, gương mặt Đỗ Nhất Phong trầm xuống, tròng mắt lóe lên tia nguy hiểm:
- " Em nên yên phận mà sinh ra con của tôi.. Nếu em dám bỏ con tôi đi .. Thì chính tay tôi sẽ giết em.. "
Người đàn ông im lặng một chút rồi tiếp tục nói, chỉ khác là trong giọng nói chỉ còn lại thanh âm bi thương:
- " Nó cũng là cốt nhục của em...Trâm, sinh con của chúng ta ra có được không? "
Đáy lòng cô trở nên tuyệt vọng, đầu óc trở nên trống rỗng:
- " Nhất Phong.. Anh cường bạo tôi.. Uy hiếp tôi.. Bây giờ lại muốn tôi sinh con cho anh.. Anh có thể ngăn cản tôi bỏ nó ngay bây giờ nhưng nó đang ở trong người tôi.. Anh không sợ tôi lơ đãng đụng phải vật gì sao.. Anh còn có thể đem tôi trói lại sao "
Dứt lời cô như con sóc nhỏ vô lực chảy khỏi giường bệnh nhắm vào cạnh bàn ở góc phòng mà lao tới..
" Rầm "..
Cả thân mình cô bị ghìm chặt.. Bàn tay to lớn bóp cổ cô, toàn thân cô không thể nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Giọng nói tà ác vang lên:
- " Là em ép tôi "
Bóng tối bao trùm cả ngôi biệt thự, Thy Trâm ra sức giãy dụa la hét, cả người cô bị Đỗ Nhất Phong ôm chặt đi tới một căn phòng nằm ở cuối hành lang.
Bên trong phòng âm u hắc ám chỉ có ánh trăng tỏa ra nhàn nhạt.
Thy Trâm mở to mắt nhìn một lượt xung quanh, căn phòng không có gì khác ngoài một chiếc lồng sắt.
Cô sửng sốt né tránh, vùng vẫy chạy trốn nhưng vô ích Đỗ Nhất Phong đang giữ chặt eo cô.
- " Đỗ Nhất Phong.. Anh muốn làm gì... Thả tôi ra ".. Hai tay cô đấm lung tung lên ngực anh, tuyệt vọng thét lên cầu cứu.
- " Là do em tự chuốc lấy.. Từ bây giờ e ngoan ngoãn ở trong đây mà sinh hạ con của tôi.. ".. Đỗ Nhất Phong lạnh lùng mở miệng, nhanh chóng nắm hai tay đẩy cô vào bên trong lồng.
- " Đỗ Nhất Phong.. Anh không phải là con người.. ".. Cô ra sức lay động song sắt, rốt cuộc vô vọng mà ngã xuống nền gạch lạnh lẽo khóc nức nở.
Câu nói của Thy Trâm vừa phát ra đã khiến gương mặt Đỗ Nhất Phong tăng thêm một phần lạnh lẽo.
Anh xoay người nhanh chóng bước ra ngoài.
Thy Trâm bất lực nhìn về phía cửa phòng.. Cô hi vọng đời này của cô.. Ngay từ đầu đừng nên gặp hắn...
Bên ngoài cửa truyền tới giọng nói lạnh lẽo:
- " Mời toàn bộ chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu tới chăm sóc Lưu tiểu thư.. Nếu cô ta cứng đầu không ăn uống cứ trực tiếp tiêm vào thực quản.. Không được phép để cô ta tự ý bỏ bữa... Có chuyện gì cứ trực tiếp gọi tới công ty tìm tôi.. "
- " Vâng.. thưa ông chủ ".. Giọng bà quản gia cung kính đáp lại..
Sau đó là tiếng bước chân vang lên nhỏ dần....
Rồi tất cả lại chìm vào yên lặng ..
Nước mắt cô rơi xuống từng giọt.. Nỗi đau như một liều thuốc cực độc đang giết dần giết mòn trái tim cô..
Trên chiếc xe Porsche xanh lam, một người đàn ông lười biếng, thở dài một hơi:
- " Endrew cậu thật sự đem Thy Trâm nhốt vào lồng sắt sao "
- " Lạp Tư, cậu cũng nên hiểu mình làm như vậy chỉ vì muốn tốt cho cô ấy.. ".. Trong đáy mắt người đàn ông có một chút chua xót dâng lên.
- " Cậu làm như vậy chỉ khiến cô ấy sợ hãi thôi... Huống hồ cô ấy đang mang trong người giọt máu của cậu "..
Lạp Tư hiểu ý đồ trong câu nói của Nhất Phong chỉ là y đang muốn phân tích cho cậu ta hiểu.. Nuôi nhốt người khác không phải hành vi của một con người nên làm.
- " Lạp Tư.. Chuyện cô ấy mang thai đừng để lộ ra bên ngoài.. Nếu không cô ấy nhất định sẽ gặp nguy hiểm... "..
Trong lòng Đỗ Nhất Phong rất lo lắng.. nếu chuyện cô có thai truyền ra ngoài... Mấy lão già đó nhất định sẽ không tha cho cô.. Sẽ đem cô về gia tộc nuôi dưỡng... Vào thời khắc đứa trẻ ra đời.. Toàn bộ máu trong người cô sẽ trở thành vật tế.. Người bảo vệ cô bây giờ chỉ có anh..
Nhốt cô ở đó.. Cuối cùng chỉ gì anh không muốn cô phải chịu bất kì tổn thương nào..