Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đan Nghi đã không còn nổi giận với Trần Hải Minh nữa, với cái nhãn quan và trình độ như ông ta,tìm một tiểu tam như vậy rồi sinh ra những đứa con ngoài giá thú như thế, Đan Nghi thật sự chả tức giận nổi nữa.
Trần Hải Minh thật là không đáng để cho Đan Nghi phải tức giận.
Phản chăng đối với những kẻ đáng ghét đó, việc mà Đan Nghi cần làm chỉ là bảo vệ bản thân và bảo vệ lợi ích của mình, giẫm đạp lên những kẻ xấu xa đó.
Còn đám người rác rưởi này sớm muộn sẽ có ngày phải trả giá thôi.
Đan Nghi gật gật đầu nói với Lục Chính:
- Lát nữa,anh dụ Trần Mỹ Tâm sang bên đó, bẫy do cô ta bày ra thì hãy để cô ta tự xa chân vào thôi.
Lục Chính gật đầu.
Vũ hội chính thức bắt đầu, âm nhạc vang lên, học sinh, sinh viên tiến vào hội trường, nam sinh đều mặc đồng phục vest, trên khuôn mặt vẫn hiện nét non nớt, mang chút hưng phấn và hiếu kì.
Nữ sinh thì trang điểm lộng lẫy theo đủ phong cách, khoác trên người những bộ lễ phục đẹp mắt, tuy dung mạo mỗi người một vẻ nhưng có lợi thế ở sự tươi trẻ nên cũng coi như mỗi người mang một vẻ đẹp riêng.
Lúc này trong phòng hóa trang đã không còn ai, Trần Hạo Tuyên cùng đám bạn của hắn trốn ở phía trong, lặng lẽ đợi Đan Nghi tới.
Trần Mỹ Tâm thấy Đan Nghi vẫn chưa thay đồ, trong lòng chỉ trông chờ Đan Nghi nhanh đi vào phòng hóa trang, như vậy cô ta cũng không cần phải tìm cách lừa Đan Nghi vào đó nữa.
Thế nhưng, Đan Nghi sớm đã biết phòng hóa trang có vấn đề thì sao có thể vào đó thay đồ nữa?
Lục Chính rất nhanh đã lái xe đến nhà để xe,Đan Nghi lấy đồ vào trong một căn phòng ở cạnh đó mà thay luôn.
Khi cô một lần nữa xuất hiện,cả con người so với khi nãy lại càng thêm xinh đẹp, mĩ lệ, đôi mắt đẹp của cô chỉ cần điểm vài nét cơ bản là đã đủ cuốn hút, mê hồn...
Sự xuất hiện của cô tựa như một ngôi sao chói lóa nhất, lập tức khiến cả hội trường càng thêm bừng sáng.
Những chiếc đèn thủy tinh vốn tỏa sáng như vậy mà giờ cũng đã bị cô làm cho trở nên mờ nhạt đến thế.
Ánh nhìn của nam nữ sinh đều ngưng lại nơi cô.
Rất nhiều người quen biết Đan Nghi, cũng như bạn bè của cô, nhìn thấy cô xuất hiện nổi bật như vậy thì không khỏi gọi to tên cô:
- Đan Nghi! Đan Nghi!
An Kỳ và Cảnh Hối đứng một bên, hưng phấn đến mức mặt mũi đỏ bừng lên, họ thấy tự hào và hãnh diện khi có một người bạn như Đan Nghi.
- Đan Nghi!
An Kỳ tiếp tục lớn tiếng gọi tên cô.
Sự xuất hiện như này của Đan Nghi thậm chí còn nổi bật hơn cả sự xuất hiện của một số minh tinh trên thảm đỏ.
Đến cả một số nam sinh khi nãy còn đi nịnh nọt, tán tỉnh Trần Mỹ Tâm thì bây giờ con mắt đều bị đóng đinh trên người Đan Nghi, không tài nào rời mắt nổi.
Trần Mỹ Tâm đố kị đến muốn phát điên, xem ra, Đan Nghi đã không vào phòng hóa trang thay đồ.
Còn chiếc váy mà Đan Nghi đang mặc lại đẹp hơn của cô ta quá nhiều, dung mạo cũng xinh đẹp, thu hút hơn cô ta quá nhiều.
Nếu nói như trước khi Đan Nghi xuất hiện, bản thân Trần Mỹ Tâm vẫn có thể miễn cưỡng coi là một đóa hoa tươi... còn giờ Đan Nghi xuất hiện thì cô ta lại càng giống với một ngọn cỏ đuôi chó hơn.
Trần Mỹ Tâm thầm nắm chặt tay lại.
Vũ hội chính thức bắt đầu, mọi người lục đục kéo nhau vào sàn nhảy, theo tiếng nhạc mà bắt đầu khiêu vũ.
Vô số người đã mời Đan Nghi cùng khiêu vũ, nhưng rất nhiều chàng trai khi đứng trước mặt một vị nữ thần cao cao tại thượng như Đan Nghi thì đều trở nên mờ nhạt, tự ti mà không dám đến mời cô khiêu vũ nữa.
Cảnh Hối sớm đã chạy nhảy đến bên Đan Nghi:
- Đan Nghi, tối nay bà phải nhảy cùng tôi một điệu đấy nhé!
- Ông làm gì mà khẳng định chắc chắn vậy?
An Kỳ buông lời trêu chọc:
- Người theo đuổi Đan Nghi mà xếp hàng thì phải xếp được 3 vòng vòng quanh trái đất, ông dám chắc ông có cơ hội khiêu vũ cùng Đan Nghi?