Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lật sách vở,Đan Nghi bắt đầu nỗ lực học tập.
Cô vốn rất thông minh, chỉ là trước kia không quá chú trọng việc học hành mà thôi.
Nên giờ cô muốn nâng cao hiệu quả học tập thì không khó chút nào.
Một lát sau, Đường Sa Sa gọi điện đến,giọng nói trong điện thoại dịu dàng, ngọt như mật:
- Nghi Nghi à,tối nay chúng tôi có hẹn đi ăn với bạn, cô cùng tới có được không?
- Được!
Cô trả lời dứt khoát.
Bất luận Đường Sa Sa sử dụng thủ đoạn gì thì cô cũng không sợ.
Sau khi lên đại học, Đan Nghi luôn không để lộ việc bản thân là một thiên kim đại tiểu thư.
Bạn bè của cô cũng không nhiều.
Còn Đường Sa Sa thì lại kết giao được rất đông bạn bè.
Có thể thi đỗ được vào trường đại học này, thành tích đều không tồi và cũng không ít các cô chiêu cậu ấm xuất thân từ những gia đình giàu có, có quyền có thế...
Đường Sa Sa tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đề kết giao với họ.
Trước kia khi mời bạn bè đi ăn đi chơi thì Đường Sa Sa đều tìm mọi lí do để nhờ Đan Nghi quẹt thẻ, ví dụ như quên không mang ví, quên không mang thẻ ngân hàng....
Đan Nghi vốn là người rộng rãi nên thường giúp ả thanh toán, Đường Sa Sa có khi trả tiền, có khi lại quỵt luôn.
Đan Nghi cũng không để tâm chuyện đó.
Xem ra tối nay Đường Sa Sa lại muốn Đan Nghi tiếp tục thay ả quẹt thẻ rồi.
Nếu không phải Đan Nghi thiết kế tài khoản này chỉ sử dụng được khi có dấu vân tay của cô thì có lẽ Đường Sa Sa đến hỏi cũng lười hỏi mà giật luôn chiếc thẻ để mang đi sài rồi.
Nghĩ đến đây, Đan Nghi lộ ra một nụ cười đắc ý...
Cô cố gắng bình tâm lại, chăm chỉ xem sách vở, ghi ghi chép chép mọi kiến thức quan trọng...
Biết rằng Đan Nghi vẫn còn muốn trêu chọc Đường Sa Sa và Bạch Văn Bình nên sẽ không tùy tiện ra ngoài, nên buổi trưa, Lục Thượng Hàn đã gọi cơm hộp đến cho cô.
Gọi là cơm hộp nhưng Đan Nghi mở thức ăn ra thì biết ngay đây không phải những món cơm hộp thông thường.
Chỉ mới ngửi mùi thôi cũng có thể biết đây là món tủ của một nhà hàng nổi tiếng nhất nhì thành phố, một món ăn đơn giản, nhìn rất là bình thường mà ăn thì quá ngon.
Lục Thượng Hàn biết cô rất coi trọng việc ăn uống, cái gì có thể dùng tạm, sài tạm chứ riêng khoản ăn uống thì cô nhất định chọn ăn những đồ ngon nhất.
Cô mỉm cười, đang định bắt đầu ăn thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhìn màn hình điện thoại, bên trên hiển thị hai chữ " ông xã "...???
Cô đã lưu tên này từ khi nào chứ??
Lẽ nào là khi đầu óc không tỉnh táo? Là lưu số của Bạch Văn Bình?
Cầm lấy điện thoại, một giọng nói trầm ấm vang lên:
- Thức ăn có vừa khẩu vị của em không?
Thì ra là Lục Thượng Hàn.
Cô mím môi cười:
- Mới đang chuẩn bị ăn! Nhưng ngửi mùi rất thơm!
- Ừm. Ăn nhiều chút nhé!
Đầu dây bên kia Lục Thượng Hàn cười rất vui:
- Em gầy quá! Nuôi hai tháng chắc sẽ ổn hơn!
Đan Nghi: "..."
Nuôi? Nuôi hai tháng??
Là hắn đang nuôi lợn sao?? Nuôi để đợi đến ngày thịt?
Còn nữa,từ khi nào mà hắn lưu số trên điện thoại cô vậy chứ? Lại còn " ông xã " nữa chứ?
Đang định cằn nhằn hắn thì hắn đã tắt điện thoại rồi.
- Ê! Anh...
Điện thoại truyền đến tiếng tút tút...
Đan Nghi chỉ còn cách đặt điện thoại xuống.
Không quan tâm hắn nữa, ăn cơm trước đã.
Đồ ăn rất hợp khẩu vị của cô,rất nhanh cô đã ăn hết hộp thức ăn.
Nghỉ ngơi một lúc, cô lại tiếp tục học hành...
Thời gian trôi qua rất nhanh...bên ngoài trời đã tối dần.
Đan Nghi vươn vai đứng dậy,quá tập trung học hành không để ý đến thời gian, vậy mà cô đã học cả một buổi chiều rồi.
Cốc! Cốc!Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên....
Đan Nghi ra mở cửa,thấy một người thanh niên đứng nghiêm trang ngay trước cửa....