Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Băng Hy trở về nhà, cả người xụi lơ như một cái xác không hồn, tự nhốt mình trong phòng, không cho ai vào hết.
Mọi người đều lo lắng, đứng đợi ở cửa, nhưng không ai nói gì, cũng không gõ cửa, chỉ lặng lặng đứng nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt. Những lúc như thế này, có lẽ để cô một mình sẽ tốt hơn...
Chưa bao giờ, mọi người nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trước giờ, lúc nào cô cũng rất vui vẻ, rất hoạt bát, dù có buồn cũng cố gắng mỉm cười. Cô luôn biết cách che giấu cảm xúc của mình, nhưng... như vậy mệt lắm! Nếu muốn khóc thì cứ khóc thật lớn, nếu muốn cười thì hãy cười thật tươi. Đừng cố dồn nén vì quả bóng cảm xúc nếu không được xả thì cuối cùng cũng sẽ nổ tung.
Hai tiếng sau,
Diệp Băng Hy mở cửa ra, lúc này, mọi người đang ở dưới nhà làm bữa trưa, chỉ còn lại một mình Tiêu Phong ngồi ở đó.
"Có bữa trưa chưa? Em đói rồi!"
Cô nhìn Tiêu Phong, ánh mắt trong veo và lấp lánh, mỉm cười nói. Khuôn mặt cô bây giờ lại tươi sáng như chưa từng có chuyện gì vậy.
Tiêu Phong không hỏi gì, chỉ nắm tay cô:
"Không biết nữa, chắc là vẫn chưa xong, hình như dưới bếp vẫn còn thiếu chân nhặt rau."
"Nhặt rau hả? Được. Vậy chúng ta cùng xuống."
Hai người cùng nắm tay đi xuống lầu.
Tuy Tiêu Phong nói là thiếu chân nhặt rau nhưng khi hai người xuống thì bữa trưa đã được chuẩn bị xong hết rồi.
Mọi người thấy Diệp Băng Hy và Tiêu Phong đi xuống cũng rất ngạc nhiên, nhưng cũng không ai hỏi gì, chỉ tươi cười nói:
"Hai đứa lại ăn cơm, nhanh kẻo nguội mất?"
"Vâng. Bọn con lại ngay đây."
Bữa cơm vẫn cứ như thế, lại vui vẻ, yên bình như thế nhưng trong lòng mỗi người đều có một khoảng lặng, có lẽ, sẽ phải rất lâu sau, thời gian mới có thể lấp đầy được nó...
................
"Bầu trời hôm nay thật đẹp, anh nhỉ?"
Diệp Băng Hy và Tiêu Phong ngoài hành lang, lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
"Rất đẹp." Anh nhìn cô, trầm ấm đáp.
"Wow, ngôi sao kia sáng quá, sáng như ánh mắt của chị Jenny vậy, có lẽ đó chính là chị ấy, phải không?" Cô ngước lên bầu trời sao, chỉ tay về phía ngôi sao sáng nhất, đôi mắt long lanh như chất chứa cả dải ngân hà. Giọng nói cô trong trẻo, lại ngọt ngào, tuy đã cố tỏ ra vui vẻ nhưng vẫn không sao che giấu nổi thê lương man mác ẩn giấu trong từng câu, từng chữ.
Tiêu Phong ôm chặt lấy cô, đôi tay khẽ chạm vào bụng cô:
"Phải. Chị ấy sẽ luôn ở trên cao, dõi theo em, ủng hộ em."
Cô đặt tay lên tay anh:
"Em phải sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Em sẽ sống thay chị ấy, đưa chị ấy đi thật nhiều nơi, trải nghiệm thật nhiều thứ mà chị ấy chưa được trải nghiệm. Em sẽ cười thật nhiều, sẽ không khóc nữa, sẽ...."
Cô đang nói thì bị nụ hôn của Tiêu Phong chặn lại, nụ hôn này không mãnh liệt, không tàn bạo mà có chút nhẹ nhàng, có chút nâng niu. Đã rất lâu rồi, anh chưa được cảm nhận hương vị ngọt ngào từ đôi môi cô, nhưng giờ phút này, anh chỉ muốn lặng im mà đắm chìm trong tư vị ngọt ngào ấy, thật lâu, thật lâu...
................
Đồng hồ đã điểm chín giờ, trong căn phòng yên tĩnh, cô và anh, hai người cùng nằm trên giường, ôm lấy nhau.
"Anh nhắm mắt lại đi, em cho anh xem cái này."
Tiêu Phong nghe theo lời cô, nhắm mắt lại. Diệp Băng Hy lấy từ trong túi ra một tờ giấy được gấp phẳng phiu, đặt vào tay anh.
"Được rồi. Anh mở mắt ra đi."
Tiêu Phong nhìn tờ giấy được đặt trên tay, rồi lại nhìn cô.
"Anh mau mở ra đi."
Đôi tay anh từ từ mở tờ giấy ra. Hình ảnh siêu âm của đứa bé dần dần được hé mở.
Anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh ấy, tuy chỉ là những khối màu đen trắng lẫn lộn, nhìn cũng chưa ra được hình thù gì, nhưng không hiểu sao trong lòng lại trào dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả. Phải chăng đó gọi là thần giao cách cảm, là tình cảm tự nhiên, thiêng liêng nhất của mỗi người.
"Anh nhìn xem, đây là tay của đứa bé, còn đây là chân... Rất thần kì đúng không?"
"Ừm. Rất thần kì. Vậy đây là gì?"
"Đây cũng là tay."
Tiêu Phong ngơ ngác nhìn Diệp Băng Hy:
"Con của chúng ta sao lại có nhiều tay như vậy?"
Diệp Băng Hy bật cười:
"Cái này thì phải hỏi anh rồi."
"Sao lại hỏi anh?"
" Thì hỏi xem anh làm sao lại có thể để cho ba đứa con của chúng ta sống chung sớm như vậy."
Tiêu Phong vẫn ngơ ngác chưa hiểu, IQ của anh giờ này hình như đã đi ngủ mất rồi.
"Ba đứa con của chúng ta? Không lẽ..."
Anh bây giờ mới nhận ra, nhìn vào bụng cô, rồi lại nhìn xuống dưới thân mình. Hoá ra súng ống vẫn ổn, không chỉ vậy còn siêu cấp ổn.