Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 26:
Ta nằm trên sofa nhà Khả Nhạc, một bên gác chân xem TV, một bên nhai nuốt chùm nho Khả Nhạc đưa cho: “Uy! Nho nhà ngươi thật ngon nha! Vừa to vừa mềm lại không có hạt!”
Khả Nhạc tích cực hướng miệng ta nhét nho: “Tất nhiên rồi! Sản phẩm mới của ba ta đó! Này, ta vừa đi làm lại giả xin về nhà thăm người thân, không sao chứ?”
Ta bị nghẹn không nói lên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu.
Có thể sao chứ? Cắn người miệng mềm. Huống chi thế cục phòng làm việc của ta đã thay đổi, Diệp Hy là ông chủ, vậy lại càng không sao rồi. Diệp Hy hận không thể cho Khả Nhạc cuộc sống cơm no áo ấm, càng đầy đủ càng tốt, làm sao còn dám trách phạt nàng.
“Bá phụ có khỏe không?” Ta một bên nuốt nho, một bên khó khăn nói chuyện.
“Rất tốt! Trừ việc nghe ta nói muốn cùng Lưu Lãng ly hôn, tức giận đến thở khò khè phát tác một trận còn lại đều tốt cả!”
“Gì? Ngươi cáo ba ngươi?” Ta phun nước nho lên mặt Khả Nhạc.
Khả Nhạc tập mãi thành quen, gặp biến không chút sợ hãi, lấy tay nhỏ bé quệt lau mặt: “Ừ, ngay cả mẹ ta, tam thúc tam thẩm, tứ cô bà tám, tiểu cường cách vách, đều đã biết cả!”
Ta trở mình xem thường: “Ngươi nói xem tứ cô bà tám có thể hay không tự mình chạy đến cường gian Ngưu Lang?”
Gia tộc Khả Nhạc vô cùng khổng lồ, ngược dòng gia phả ba trăm người có thừa. Lúc trước Khả Nhạc thí điên thí điên dẫn Ngưu Lang về nhà, Ngưu Lang lọt vào trong ý dâm của toàn bộ nhóm nữ nhân từ già đến trẻ, thân dâm không dưới trăm người. Khả Nhạc đêm đó mất ngủ, thủ hộ cả đêm bảo vệ Ngưu Lang mới coi như chu toàn. Nay đại thế đã mất, ta nhắm mắt bi ai, Ngưu Lang thật khổ a, quả nhiên chỉ có thể làm vận mệnh ngưu lang (trai bao).
Khả Nhạc tiếp tục hướng miệng ta đút nho: “Không được nói bậy! Tứ cô bà tám hiện tại rất bận rộn. Nhớ năm đó ngươi khuyên ba ta đóng cửa hàng nho, quay sang ủ rượu nho, lại còn cho nhà ta mượn thật nhiều tiền mua thiết bị, còn giúp chúng ta mời thật nhiều nghệ nhân nấu rượu mới làm cho ta nuôi sống được mấy chục miệng ăn!” Nói xong đem cái tay ướt sũng chùi chùi cọ cọ vào áo rồi hướng cổ ta ôm riết: “Hạ Tiểu Hoa! Ta thực sự rất thích ngươi!”
Ta bị ôm khó chịu, huy tay áo: “Được, được, buồn nôn quá! Đem quả cam gọt vỏ đi! Ta muốn ăn cam!”
Khả Nhạc thí điên thí điên đi gọt cam. Ta nhìn bàn, cầm lấy điều khiển từ xa mở kênh giải trí tổng hợp, tin tức buổi sáng, phỏng chừng muốn nghe ngóng một chút.
Diệp Hy, bị ta đá không nhẹ a. Thời điểm ta đi còn nhìn thấy hắn nghẹn khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong thư phòng chống đỡ đâu. Hơn nữa, đường đường là Diệp tam công tử, đời nào dám kêu Lưu quản gia hỗ trợ, dọa người nha!
Ta che miệng hắc hắc dâm cười!
Khả Nhạc thò cái đầu ra khỏi phòng bếp: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi lại làm chuyện xấu?”
Ta lập tức thẳng thân mình, làm bộ còn đang chuyên tâm thật sự xem TV: “Ai thèm làm mấy việc vớ vẩn!”
Khả Nhạc, ta thật sự buông tay Diệp Hy. Chỉ là, học không được cứng cỏi của ngươi, không biết mở miệng như thế nào.
Tin tức giải trí bắt đầu, tin trọng điểm quan trọng thế nhưng không có.
Dưới đáy lòng ta bày tỏ tất cả lòng khinh thường đối với Thần Tư. Á châu siêu cấp tân tinh tự mình khoe khoang xung quanh có bao nhiêu hào quang, kết quả ngay cả tin tức trọng điểm ồn ào hôm trước đều không thấy đăng.
Khả Nhạc ôm quả cam gọt sạch sẽ đi đến bên cạnh ta, một bên đút cam lên miệng ta, một bên thuận miệng hỏi: “Diệp Hy đi công tác sao? Nhiều ngày nay không thấy tin tức của hắn. Ngươi đêm nay tính ở đây hả, không về nhà?”
Ta nuốt miếng cam, lung tung lắc đầu, làm bộ công việc bừa bộn.
Trở về không được. Hạ Tiểu Hoa, đã không còn nhà.
Khả Nhạc tùy tay rút tạp chí, chỉ vào bản mặt chán trường của ta: “Uy! Hạ Tiểu Hoa! Ngươi thật không biết xấu hổ thịt bò đại minh tinh!”
Ta xoa xoa cằm: “Ê, đừng nghe tạp chí nói bừa, ta là bị đại minh tinh thịt bò!” Đạo lý gì đây? Người bị liếm môi rõ ràng là ta, cớ gì lại cứ là ta thịt bò người khác?
Khả Nhạc cầm tạp chí còn thực sự nghiên cứu: “Chậc chậc chậc, này khuôn mặt nhỏ nhắn, chắc chắn là khẩu vị của ngươi. Nhất định là ngươi thịt bò người ta!”
Ta nói cũng lười nói, cứ vậy ngồi xem tin tức.
Thay đổi nghiên cứu một quyển khác: “Chậc chậc chậc!”
Tin tức như thế nào còn không có xuất hiện? Phong cách Hạ Tiểu Hoa ta, từ trước đến nay toàn là lên trang nhất cả.
Tiếp tục thay đổi nghiên cứu một quyển khác nữa: “Chậc chậc chậc chậc!”
Thần Tư cho dù nếu không đắt giá, tốt xấu ta cũng là danh nhân vang danh đương trường, đúng là đài truyền hình lông chim nha!
Vẫn đang thay đổi nghiên cứu một quyển: “Chậc chậc chậc chậc chậc!”
Ta vỗ bàn trà: “TNND! Rốt cục không là cho người khác chết được sảng khoái!” Lấy di động đã đóng máy mấy vạn năm mở ra: Uy? Nhị hào? TNND! Ai phụ trách chuyên mục giải trí đài truyền hình X, nối máy cho ta!”
Nhị hào trong điện thoại kêu như gặp bão: “MD! Hạ Tiểu Hoa! Ngươi rốt cục cũng mở di động! Ngươi TM cư nhiên còn sống vượt qua cái đám dưa chuột chết thối kia!”
Khả Nhạc cũng vỗ bàn trà: “Trời ạ! Hạ Tiểu Hoa! Ngươi thật sự là thích Thần Tư!”
“Nói bậy!” Ta hướng điện thoại rống, mắt nhìn chằm chằm Khả Nhạc.
“Nói bậy cái mông! Giáo sư Trần gọi điện thoại đến phòng làm việc tìm ngươi hẳn một ngày. Điện thoại vừa rảnh 5 phút, ngươi nha, chuyện gì cũng phải mở di động chứ! Mẹ nó, cục táo bón mười lăm ngày của ta, cơ hội duy nhất bài tiết cũng bởi vì tiếp điện thoại của ngươi mà bỏ lỡ!”
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi xem, trang này, sau đó là trang này, sau đó tiếp trang này cùng trang này!” Khả Nhạc cầm mấy quyển tạp chí liên tiếp hợp lại.
“Ngươi nha lập tức quay về phòng làm việc mau!”
“Ngươi khẳng định nhất định thích Thần Tư!”
Nhị hào ba một tiếng ngắt điện thoại.
Ta giơ lên toàn bộ quả cam mới gọt nhét vào miệng Khả Nhạc.
Khả Nhạc liều chết giãy dụa: “Hạ Tiểu Hoa, không được giết người diệt khẩu! Ngươi nhìn xem biểu tình, ánh mắt! Năm đó ngươi đối với Diệp Hy cũng như vậy!”
Ta dừng động tác, ngẩng đầu nhìn TV đang mở thực lớn.
Tin tức giải trí cũng đã phát xong, chỉ có Thần Tư quay phim trở về, không có ta.
Là Diệp Hy! Thủ đoạn của Diệp Hy!
Rõ ràng kiên trì, không muốn sáng tỏ tin tức ly hôn.
Khó trách, hắn lại có người mẹ đoản mệnh như vậy!
Tin tức động trời như vậy, rất muốn dọa truyền thông. Hắn cư nhiên một tay áp chế, làm được rất cẩn thận.
Khả Nhạc miệng nhai cam, ở dưới chân ta liều mạng giãy dụa.
Càng xem càng không vừa mắt, hỗn đản, đố kỵ người khác hạnh phúc!
Ta híp mắt, dùng sức moi ra nửa quả cam trong miệng nàng, Khả Nhạc liều chết ho khan. “Khả Nhạc , ngươi nha bộ dạng như thế nào bị người ta thiếu tiền đâu?”
Khả Nhạc ủy ủy khuất khuất ra ngoài phun hạt cam, một tay vuốt chân bàn, một tay túm luôn cả cái bàn hướng về phía ta.
Ta ôm di động, mang túi xách, đầu cũng không thèm quay lại chạy ra bên ngoài.
Ra khỏi nhà Khả Nhạc mới gọi điện cho giáo sư Trần, bên kia đã muốn khóc đến tận trời: “Hạ tiểu thư! Diệp lão tiên sinh sáng nay lại ngất rồi!”
“Lão nhân kia còn chưa có chết đâu!” Ta vươn tay bắt taxi.
“Hạ tiểu thư!!!!” Một trận kêu rên, tiếng khóc càng to hơn.
Ta bật khuếch đại âm thanh, đem điện thoại hướng thật xa tai: “Giáo sư Trần, ngài thật ra nên gọi cho Diệp Hy nha! Cha hắn sắp không xong, ép buộc tôi làm gì?”
“Diệp tiên sinh đã đến một lần, chỉ cùng lão Diệp tiên sinh nói, hoặc là lập tức đáp ứng giải phẫu, hoặc là hắn lập tức chạy lấy người. Lão Diệp tiên sinh có ăn đồ cúng hắn cũng sẽ không thèm đến!”
“Ai nha, Diệp Hy thật là con của Diệp lão tiên sinh?”
“Hạ tiểu thư!!!!!”
Rốt cục gọi được xe, nhanh chóng đi lên: “Lấy đức hạnh ngây thơ của Diệp lão đầu kia, nhất định sẽ không đáp ứng!”
Giáo sư Trần rốt cục không khống chế được, thút tha thút thít: “Lão Diệp tiên sinh giận đem Diệp tiên sinh đuổi ra ngoài, nhiều ngày không nói chuyện. Sáng sớm nay liền ngất đi, cấp cứu nửa ngày, bây giờ vẫn còn đang trong phòng quan sát!”
“Giáo sư Trần, nói Diệp lão đầu đều đã như thế, giải phẫu có thể cứu trở về sao?”
“Nói cái gì? Đương nhiên có thể!! Tùy thời có thể!!!”
“Nha, kia hiện tại ngài kêu chuyên gia, bác sĩ, hộ sĩ tề tựu đông đủ đi!”
“Làm cái gì?”
“Tôi hiện tại qua đó, lại cùng Diệp Hy chọc giận lão nhân gia đó một trận, ông ấy nhất thời kích động đến mơ hồ là có thể giải phẫu ngay!”
“…”
Hoàn hảo là mở loa ngoài, ta rõ ràng nghe được đầu bên kia là thanh âm cái ghế bị tạp trúng.
Ta báo địa chỉ bệnh viện, một lần nữa cầm lấy điện thoại: “Kia, giáo sư Trần, ngài phái một người cầm 40 đồng đứng ở cửa chờ!”
“Lại làm cái gì?”
“Không có gì, giúp tôi trả chút tiền xe!”
Lúc này đây, điện thoại thực sự bị ngắt máy.
Ta hiên ngang vọt vào phòng quan sát, phía sau vẫn như cũ đi theo một chuỗi tiểu hộ sĩ cùng kìm điện.
“Ba! Mấy ngày không thấy! Ngài gầy đi rồi ba!” Ta lớn giọng.
Lực đạo bóp nát hạnh đào hôm trước không còn dấu vết, lão gia gia kia chỉ có thể cố gắng cố sức mà nắm chặt khí quản.
“Ba, ngài đừng cố sức! Ngài tùy thời có thể ăn đồ cúng, giáo sư Trần chẳng nói còn gì?”
Lão nhân thở bình dưỡng khí dùng hết sức lực rút ra ống thở ôxi: “Cút!”
Ta đứng cạnh đầu giường Diệp lão đầu: “Ba! Người thực muốn làm cho con biến, có lẽ về sau muốn cũng không gặp được nữa đâu!”
“Bất hiếu! Bất hiếu! Con cháu chết tiệt!” Diệp lão đầu túm lấy nắm thuốc bên đầu giường quăng ta.
“Nói bậy! Ba! Con nhưng hiếu thuận ba!” Ta ở trong túi vặn vẹo nửa ngày rốt cục cũng tìm được giấy ly hôn: “Nha! Giấy ly hôn đây! Con ký xong rồi nha! Ba cầm lấy rồi chạy nhanh cho giáo sư Trần làm giải phẫu đi! Giáo sư Trần vì ba chết sống không chịu mổ làm hắn khóc sướt mướt đến teo người rồi ba!”Diệp lão đầu trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm giấy ly hôn trong tay ta.
Chậc! Này lão nhân mắc bệnh đa nghi đi?
Ta túm lấy một tiểu hộ sĩ bên cạnh: “Cô, giúp ba tôi đọc nội dung!” Đem giấy ly hôn phóng đến trong lòng tiểu hộ sĩ.
Tiểu hộ sĩ quả nhiên thông minh lanh lợi, đọc đơn ly hôn cũng trôi chảy mượt mà như đọc thơ Lỗ Tấn, khóe mắt dường như còn ẩn vài giọt nước mắt cảm động.
Diệp lão đầu nghe xong, từ từ nhắm hai mắt, không lên tiếng, khóe môi hiện lên chút cười vừa lòng.
Sau một lúc lâu mới nhược nhược phun ra một câu: “Không hổ là Diệp gia đời thứ ba nhà ta, Diệp Hy làm được lắm!”
Kháo!
Ta giơ lên gối đầu muốn phi đến chỗ Diệp lão đầu, tiểu hộ sĩ lại cầm kìm điện vọt đến chỗ ta, ta mới căm giận buông tay, phủi phủi cái gối làm bộ muốn giúp Diệp lão đầu kê lưng: “Ba! Ngài dài dòng cái mông a, nhanh chút đi giải phẫu đi!”
Diệp lão đầu nhắm lại mắt. Sau một lúc lâu mới nói một câu: “Diệp Hy đâu?”
“Con nào biết!” ta trở mình xem thường, không chừng ở trong thư phòng bị ta đá cho ngu luôn rồi!
“Gọi nó đến! Ta muốn cho nó nhìn xem, nó ngóng muốn ta chết, trông cậy vào ngươi tức chết ta! Ta còn lâu mới cho nó được ý nguyện! Hừ! Gọi cho thằng con bất hiếu đến đây xem!” Diệp lão đầu nước miếng tung bay.
Ta một bên giơ tay chắn nước miếng, một bên quay đầu sang bên cạnh hỏi giáo sư trần nãy giờ không hé răng: “Uy! Ngài thề lão nhân này thực sự sắp chết? Ngài không phải cùng với ông ấy đang chơi đùa tôi đấy chứ?”
Trần giáo sư lệ rơi đầy mặt: “Mau! Mau! Hạ tiểu thư! Diệp lão tiên sinh bắt đầu do dự rồi! Ngài mau tìm Diệp tiên sinh đến đây đi!”
Một bên khóc, một bên quay đầu hướng tiểu hộ sĩ chuẩn bị gây tê.
“Sao lại muốn tôi tìm! Cha của hắn, muốn đến hay không tùy hắn!” Ta vỗ vỗ mông muốn đi ra ngoài liền bị hai tiểu hộ sĩ đè lại.
“Bắt tôi tôi cũng không tìm, Diệp Hy hắn phong lưu khoái hoạt giống lão nhân năm đó, đương nhiên không biết nghe lời vợ đâu!”
Người trên giường, sắc mặt sưu một cái trắng bệch, hô hấp đột nhiên bắt đầu dồn dập.
“Làm trò giả bộ! Không gọi! Chết cũng không gọi!”
Hô hấp càng phát ra hỗn loạn.
Ta bị hai tiểu hộ sĩ ép tới không thể động đậy, giáo sư Trần giơ dao giải phẫu, híp mắt lắc lư trước ngực ta: “Hạ tiểu thư! Gọi điện thoại! Bằng không tôi cho cô cỡ C biến thành cơ A!”
Ta lại bị khuất phục dưới bạo lực uy hiếp trắng trợn, từ trong túi lấy ra di động, ấn dãy số không thể nào quen thuộc hơn.
Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người tiếp: “Alo——?”
Thực rõ ràng, người bên điện thoại kia, tâm tình cũng không tốt.
Cũng đúng, vừa bị vợ trước đá vào bụng, tâm tình tốt mới lạ.
“Diệp Hy!” Ta túm điện thoại ồn ào.
“Hạ Tiểu Hoa?” Điện thoại nháy mắt truyền đến tiếng tút tút ngắt máy.
Kháo! Thực con mẹ nó thẳng thắn! Ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Ta bất khuất, tiếp tục gọi.
Điện thoại lại bị tiếp lên: “Hạ Tiểu Hoa, tôi hiện tại tâm tình không tốt, không muốn nghe cô nói chuyện! Chết tâm đi, nói cho cô, muốn ly hôn, không có cửa đâu!”
Lại thẳng thắn ngắt máy.
TNND! Lão nương không gọi nữa!
Ta giãy dụa đứng lên, phát hiện giáo sư Trần đã vọt đến bên kia. Diệp lão đầu bị phanh ngực, hộ sĩ mang kìm điện đang kích tim cho ông.
“Tình huống bệnh nhân có biến! Giáo sư Trần!”
“…”
Ta cầm lấy điện thoại, dùng sức ấn lại: “TMD Diệp Hy! Anh lập tức lăn đến bệnh viện cho lão nương! Diệp lão đầu nếu đêm nay ăn đồ cúng, lão nương thề sẽ chỉnh cho Khả Nhạc thành Phù Dung tỷ tỷ. Mặc anh chân trời góc biển, cũng tuyệt đối tuyệt đối tìm không ra tôi!”
Chương 27
Diệp Hy quả nhiên bay nhanh tới, Trần giáo sư dẫn hắn thẳng đến phòng quan sát Diệp lão đầu. Ta đứng ở đầu giường, thấy Diệp lão đầu đem mép giường túm thật chặt.
Diệp Hy chỉ liếc mắt một cái nhìn Diệp lão đầu, rõ ràng lưu loát: “Trần giáo sư, lập tức giải phẫu! Ông ấy nếu không muốn, trước hết gây mê bất tỉnh! Hết thảy hậu quả, tôi tự gánh vác!”
Dừng một chút lại bồi thêm một câu: “Ông ấy đối với thuốc tê thông thường có chút dị ứng, cẩn thận tránh đi!”
Trần giáo sư liều mạng gật đầu.
Ta nhìn Diệp lão đầu nhẹ buông tay đang nắm mép giường: “Con cái bất hiếu… Ngươi vĩnh viễn, đều không có nghe lời…”
Diệp Hy cau mày, không hé răng.
“Ta cho ngươi xuất ngoại du học, ngươi nghe xong liền đi Anh quốc chứ không phải sang Mỹ, bức ta thỏa hiệp. Ta cho ngươi vào tập đoàn Diệp thị, ngươi nghe xong liền ở ban giám đốc bức ta về hưu. Ta cho ngươi cưới một cô vợ tốt, ngươi cũng không nghe, lại lấy Hạ Tiểu Hoa, làm cho ta ngay cả đường lui đều không có… Diệp Hy, ngươi vĩnh viễn, đều không muốn nghe lời…”
Diệp lão đầu sờ soạng, túm nhanh giấy ly hôn bên đầu giường: “Bây giờ, Diệp Hy, nghe ta một lần…”
“Không nghe!” Diệp Hy đáp, thực rõ ràng.
“Ngươi…” Diệp lão đầu vươn ngón trỏ, chỉ vào Diệp Hy.
Diệp Hy một phen tiến lên, đem toàn bộ tay Diệp lão đầu đè xuống: “Cha nghe con, giải phẫu đi!”
Tay cầm, không có buông ra.
Diệp lão đầu cắn cắn môi, khóe mắt có một dòng chất lỏng chảy xuống, tùy ý cho hộ sỹ đem thuốc mê dọa người kia tiêm vào mạch máu.
Không còn chuyện gì của ta nữa. Muốn ly hôn, ta ký tên. Muốn Diệp Hy, ta kêu tới đây. Còn lại, đã không liên quan gì đến ta nữa.
Ta xoay người hướng ngoài cửa bước đi.
Vừa tới cửa, bị Diệp lão đầu gọi lại: “Hạ Tiểu Hoa…”
Ta quay đầu, nhìn lão nhân thở hổn hển trên giường bệnh đang giơ cao giấy ly hôn trong tay.
“Ba, ngài yên tâm, đây là lần cuối cùng con gọi ngài một tiếng ba.” Từ nay về sau, Diệp lão đầu cũng chỉ là Diệp lão đầu.
Ánh mắt Diệp Hy, lạnh đến tận xương: “Hạ Tiểu Hoa! Im miệng!”
Ta biết nghe lời phải, sụp mi thuận mắt.
Diệp lão đầu rốt cục không hề phát ra âm thanh nào nữa, điện tâm đồ chạy loạn làm cho người ta kinh hãi.
Trần giáo sư chỉ huy đám tiểu hộ sỹ, dẫn theo một đoàn chuyên gia hỗ trợ Diệp lão đầu, vọt vào phòng giải phẫu.
Ta một đường theo tới bên ngoài phòng giải phẫu, mới đột nhiên nhớ tới, ta vốn là phải đi.
Nhưng là, chân mềm nhũn, đi không nổi.
Ta than một tiếng, ngồi trên ghế bên ngoài phòng giải phẫu, nhìn Diệp Hy ký tên, nghe mấy công việc cần chú ý.
Sau một lúc lâu, mới đột nhiên muốn hỏi tiểu hộ sỹ đang cầm khí giới lạnh như băng định vọt qua: “Uy! Ngươi nói, Diệp lão đầu có phải thật hay không không qua khỏi?”
Tiểu hộ sỹ hắng giọng: “Hạ tiểu thư, ngài nói bậy bạ cái gì đó! Vừa mới bắt đầu giải phẫu, nhiều điềm xấu!”
“Nhưng là…”
“Yên tâm đi, Hạ Tiểu Hoa. Bất quá chỉ là đóng cái áo quan mà thôi. Nhưng mà lão nhân kia bình thường nhân sâm tổ yến hầu hạ không thiếu, không chết được đâu!”
Thanh âm Diệp Hy, tứ bình bát ổn.
Ta nghe được rõ ràng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại: “Thực sự, sẽ không chết?”
“Nói sẽ không.” Diệp Hy cũng không quá bình tĩnh.
“Ừ.” Ta an tĩnh lại, không hỏi nữa.
“Hạ Tiểu Hoa, em khóc?” Diệp Hy vươn tay, thiếu chút nữa sẽ đụng phải.
Ta nghiêng đầu, khó khăn lắm mới tránh được, giơ tay lau khóe mắt mới phát hiện chính mình đầy mặt mỳ sợi lệ.
Hạ Tiểu Hoa, thật vô dụng.
May mắn, không có bị Diệp Hy đụng tới. Bằng không, sẽ bị phát hiện.
Ta vung tay, lung tung lau mặt.
Lại bị một cỗ lực đạo kéo đến, cả người nhào vào vòm ngực rắn chắc: “Hạ Tiểu Hoa, bây giờ ngay cả chạm vào cũng không được?”
Trong ngực Diệp Hy thật ấm, ta lại liều mạng muốn đẩy ra.
Diệp Hy một phen chế trụ tay của ta, dừng một chút, đột nhiên nói: “Em sợ hãi?”
Quả nhiên, vẫn là bị phát hiện.
Ta cắn chặt răng, cố gắng không chế không cho chính mình phát run, trừng mắt nhìn Diệp Hy: “Diệp Hy, anh thực sự rất xấu, rất xấu, rất xấu! Vô cùng xấu xa!”
Diệp Hy mị mắt, nhìn ta.
“Hạ Tiểu Hoa, em thật ra rất rõ. Nếu thực không thích, ánh mắt cũng sẽ nói lên tất cả, đúng không?”
“Vẫn khi dễ Diệp lão đầu, Diệp Hy, anh sẽ phải hối hận!”
Diệp Hy khinh thường hừ một tiếng.
“Chờ có một ngày, Diệp lão đầu sẽ không bao giờ nữa muốn anh, hoặc là, anh sẽ không còn được gặp lại ông ấy, anh liền sẽ biết, ông ấy tuy rằng luôn luôn quên anh, vĩnh viễn không bao giờ đi họp phụ huynh cho anh, mỗi ngày lại mang một phụ nữ khác về nhà, không nhớ được tên bạn học của anh, trừ bỏ cho anh vàng thỏi cũng không nghĩ ra được cái dạng quà mừng năm mới gì khác, nhưng là, mặc dù là như vậy, anh cũng sẽ vẫn luôn nhớ ông ấy!”
“Hạ Tiểu Hoa?”
Ta dùng sức xoa mắt.
“Bác sĩ với hộ sĩ, cũng chỉ gạt người. Rõ ràng sẽ chết, bọn họ cho tới bây giờ, cũng sẽ chỉ nói dối!”
Lão ba bị bệnh, bác sĩ cùng hộ sĩ đều nói: “Không có việc gì, sẽ ổn cả thôi!” Nhưng là, lão ba lại không thể đứng lên được nữa.
Bả vai bị một phen chế trụ, thực nhanh, thực nhanh, ta ngay cả run đều không thể động đậy: “Hạ Tiểu Hoa! Anh cam đoan, lão nhân kia tuyệt đối sẽ không chết!”
Không thể dụi mắt được nữa, bởi vì đã không khống chế được mỳ sợi lệ trong mắt.
Ta cố gắng nghiêng đầu, sợ mỳ sợi lệ chảy xuống, dơ áo Diệp Hy.
Diệp Hy lại nở nụ cười, nhấp mím môi: “Hạ Tiểu Hoa, bả vai cho em mượn. Em thích nhất!”
Ta vừa muốn đi qua, được một nửa, lại dừng lại, liều mạng lắc đầu.
Không thể lại lại gần, Diệp Hy, đã không còn là Diệp Hy của ta nữa.
Mê hoặc trí mạng như vậy, hắn nên là dành cho người khác.
Diệp Hy cười, ngồi ở bên cạnh: “Hạ Tiểu Hoa! Em rõ ràng thích!”
Ta hít cái mũi, cố chấp lắc đầu.
Diệp Hy thô lỗ túm lấy đầu ta, bá đạo đặt trên bả vai của hắn: “Em dựa vào cho anh! Không được nhúc nhích!”
Diệp Hy! Ngươi là đang bức ta nha!
Ta túm lấy áo hắn, không nói hai lời liền hướng lên trên lau nước mũi. Dù sao, cũng sẽ không có khăn tay trắng noãn nhỏ bé.
Chờ đợi bị đá văng ra, Diệp Hy thế nhưng không có động đậy.
Kháo! Tiếp tục lau.
Vẫn bất động như cũ.
Ta nâng mặt, vụng trộm ngắm Diệp Hy.
Vẻ mặt Diệp Hy ẩn nhẫn.
Không khó chịu sao? Từ trước đến nay hắn ghét nhất là bị như vậy! Ta thay đổi vị trí, từ ngực trái chuyển sang ngực phải, lại lau một lần.
“Hạ Tiểu Hoa, hay cho điểm kỹ xảo này của em!” Diệp Hy khinh thường: “Em không phải muốn khóc nhè sao? Đừng ép buộc, khóc ra sẽ dễ chịu hơn!”
“Ai nói em khổ sở?” Ta giận quá thành nghẹn, lập tức ngoan ngoãn dựa vào trên vai Diệp Hy.
Diệp Hy vươn tay, đột nhiên xoa xoa đầu ta: “Hạ Tiểu Hoa, nhớ nhà?”
Lần đầu tiên, dùng âm điệu mềm nhẹ như vây, hỏi về vấn đề như vậy.
Ta bị dọa, chân chân chính chính bị dọa. Liều mạng nhắm nhanh mắt, cổ họng cũng không dám phát ra tí ti âm thanh nào.
Chỉ sợ khi mở mắt ra, tất cả chỉ là ảo giác.
Đợi thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi tiếng tim đập cũng bị khống chế, ta mới thật cẩn thận mở miệng: “Diệp Hy, thực xin lỗi!”
Chiếm lấy anh lâu như vậy.
Nếu là Khả Nhạc, hắn nhất định, sớm cũng đã là một Diệp Hy thực ấm áp.
“Hạ Tiểu Hoa, em có ý gì?”
“Diệp Hy, anh hẳn là nên một lần nghe lời Diệp lão đầu…” Ly hôn, một lần nữa chọn lại.
Diệp Hy một phen đẩy ta ra, đứng lên: “Hạ Tiểu Hoa! Em quả nhiên, một lòng muốn ly hôn!”
“Đứng tưởng rằng anh không biết em nghĩ cái gì! Hạ Tiểu Hoa, có mục tiêu mới, liền cảm thấy anh vướng bận?”
Từ trong phòng giải phẫu, một tiểu hộ sĩ đi ra: “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư, giải phẫu hoàn thành, rất thành công! Đợi hết thuốc tê, Diệp lão tiên sinh sẽ tỉnh!”
Ta đứng lên, liếc mắt nhìn cánh cửa thủy tinh trong suốt của phòng giải phẫu.
“Diệp Hy, anh thực hạnh phúc!” Còn có thể có được Diệp lão đầu, không giống ta, còn lại cũng chỉ có mấy khối vàng thỏi vô tri vô giác mà thôi.
“Phòng làm việc, đưa cho em!”
“Không đưa! Hạ Tiểu Hoa, anh thật muốn nhìn, ly hôn, em còn có thể kiên trì đến bao giờ?”
“Được.” Ta gật gật đầu.
“Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư, đừng cãi nhau, Diệp lão tiên sinh chắc sẽ muốn hai người vào, hai người thật nên đi xem một chút!” Tiểu hộ sĩ đứng bên cạnh gãi gãi chân.
Ta vung túi, quay đầu: “Không nhìn, tôi về!”
“Diệp Hy, phòng làm việc, anh thích, kia em từ chức!”