Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor : Lam Lam
Hai người thân mật hôn nhau, cơ thể căng cứng của anh rốt cuộc cũng buông lỏng, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn cô vẫn còn hơi tức giận.
Không có cách nào, anh rất để ý cô, không dám tưởng tượng cảnh cô bị tổn thương thế nào.
Vừa rồi Diệp Lâm Đạt khí thế điên cuồng xông đến quả thật khiến anh kinh hãi, cho là mình sẽ không bảo vệ cô kịp, mà cô lại ngây ngốc không hiểu đứng yên tại chỗ, tình huống kia khiến cho anh càng nghĩ càng thấy kinh sợ, vẻ mặt trở nên tối sầm.
Nhưng mà lúc này, cô gái trong lònh anh lại dịu dàng thấp giọng hỏi, vẻ mặt khẩn trương vì vết thương nhỏ của anh, cảm giác tốt đẹp trong ngực, tâm tình nổi giận được an ủi, nhanh chóng tiêu cháy, vẻ mặt lạnh lùng cũng thoải mái hơn.
“Sao anh lại bị thương thế này?” Nhan Tương Tương cầm khăn giấy đổi sang mặt kia, tiếp tục lau nhẹ vết thương của anh.
Bỗng nhiên, anh kéo nhẹ bày tay cô xuống, nắm lại thật chặt, nhìn cô mấy giây rồi nói: “Bị móng tay của phụ nữ làm bị thương.”
“Hả?” Nhan Tương Tương giật mình: “Chuyện kia... Là tiểu thư Diệp mới vừa rồi... Cùng anh mâu thuẫn sao?” Lúc bị ôm vào phòng làm việc, cô để ý có ly vỡ dưới đấtm ngay cả đền cũng bị ngã, đoán chừng Diệp Lâm Đạt cũng bị chọc tức hoàn toàn, mới có thể ầm ĩ trước mặt người đàn ông mình yêu.
Môi mỏng anh khẽ mở: “Đúng vậy.”
Thấy cô khẽ cắn môi dưới, trong đôi mắt có ánh sáng dịu dàng, dường như rất lo lắng, Phó Hạo Phong đột nhiên có suy nghĩ, mũi anh dán lên gáy cô ngửi, nhàn nhạt mở miệng: “Tương Tương, anh bị người phụ nữ đó bắt nạt, còn bị thương, có đau lòng không?”
“A! Ách... Em... Em đương nhiên đau lòng rồi.....” Tuy Nhan Tương Tương nghe xong từ ‘bị bắt nạt’ của anh không biết nói sao, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn thiên vị anh, thấy anh bị thương đã vậy phòng làm việc còn bị phá thành như vậy, sao có thể không đau lòng chứ?
“Em thoa thuốc mỡ giúp anh được không?” Cô ôn nhu hỏi.
Tiếp theo, cô thử ròi khỏi lồng ngực của anh, nhưng ngay sau đó Phó Hạo Phong thu hẹp hai cánh tay lại để cho cô biết, cô không thể đi nơi nào được, trừ khi anh bằng lòng buông ra.
“Không sao, em hôn anh, miệng vết thương sẽ mau khỏi.”
Anh nói thật tự nhiên nhưng Nhan Tương Tương lại bị ánh mắt của anh làm cho trái tim lại đập thình thịch.
Cô không cách nào cự tuyệt anh đòi hôn, huống chi, cô cũng muốn hôn anh.
Nhẹ nhàng hít thở, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào, đưa cái lưỡi giống như mèo con bắt đầu liếm lên chỗ bị thương của anh.
Cô liếm tới liếm lui, giống như chỉ cần cô liếm vết thương kia sẽ có thể lập tức liền lại vậy.
Sau đó, cô hôn để mũi anh, lại đến hai gò má của anh, cuối cùng ngậm cái miệng của anh.
Phó Hạo Phong hiếm khi được ‘dịu dàng’ hôn như vậy, cho đến khi môi mềm mại hôn đến đôi môi mỏng của anh, nội tâm cuồn cuộn, cũng không nhẫn nại được nữa, anh bá đạo lấy lại quyền chủ động, nụ hôn dịu dàng được tăng thêm lực đạo, anh tràn đầy vẻ muốn thân cận, nhiệt liêịt hút lất mật ngọt trong miệng cô.
Nụ hôn nóng bỏng kéo dài chốc lát, gương mặt Nhan Tương Tương đỏ lên như bị thiếu oxy.
Hơi thở dồn dập, tay nhỏ bé từ lúc nào đã nắm chặt cổ áo của ông xã, thất vất vả mới tìm được cơ hội nói chuyện.
“Hạo Phong... Sao lại cãi nhau với tiểu thư Diệp? Cô ấy có vẻ rất tức giận.... Cô ấy tới tìm anh, anh không muốn gặp cô ấy cho nên mới cãi nhau sao?”
“Em còn nghĩ rằng anh thích cô ta sao?” Phó Hạo Phong không đáp mà hỏi lại.
Đầu nhỏ tựa vào hõm vai anh, Nhan Tương Tương nhìn anh, giọng nói hơi vội vã: “Không có, em nào có nói như vậy. Hạo Phong, em nói rồi, em tin tưởng anh, đó là sự thật, em không nghĩ lung tung nữa, em không muốn giữa chúng ta có hiểu lầm. Chẳng qua là... chẳng qua là bộ dáng tức giận của vị tiểu thư Diệp kia có chút dọa người, em mới cảm thấy lạ...”
Bàn tay anh vuốt ve lưng của cô khẽ mỉm cười, hôn môi cô, giống như rất vui vẻ.
“Anh không có cãi nau với Diệp Lâm Đạt, hôm nay cô ta chạy đến đây ầm ĩ, bởi vì cha của cô ta muốn bỏ di chúc, đem toàn bộ tài sản chia thành 3 phần, hai phần cho hai người con gái riêng.”
“Con gái... riêng?”
Phó Hạo Phong gật gật đầu: “Đúng vậy. Hơn nữa có hai người, Diệp Lâm Đạt vẫn cho rằng cô ta là người thừa kế duy nhất của gia tộc nhưng không biết bên ngoài cha cô ta thật sự còn có hai người con gái riêng, di chúc mới vừa thành lập, cô ta bị tổn thất rất lớn, dĩ nhiên tức giận đến điên loạn.”
“Nhưng mà vì sao cô ấy lại chạy đến đây làm ầm ĩ?” Nhan Tương Tương hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Anh thản nhiên nở nụ cười, ánh mắt trong suốt.
“Bởi vì chuyện hai người con gái riêng là anh chủ động nhờ người điều tra bên nước ngoài. Cha của Diệp Lâm Đạt vốn cũng không biết mình có hai người con gái riêng, ông ta không ngờ mình từng lui tới lúc trẻ đã hạ sinh hai đứa con gái. Sau khi tìm ra được đưa tài liệu đến cho anh, anh mới nói cho ông ta biết, cũng đưa tài liệu và hình ảnh chuyển đến cho ông ta. Sau khi ông gặp mặt hai người con gái riêng, chung sống với nhau khá tốt. Lại nghĩ mình cảm thấy mình chưa hoành thành nghĩ vụ làm cha với bọn họ nên quyết định thay đổi di chúc, dùng tài sản để bù đắp.”
Nghe vậy, trong nháy mắt Nhan Tương Tương chợt hiểu ra, không khỏi lại hỏi:”Nhưng mà…vì sao anh lại muốn làm như vậy chứ? Ý của em muốn nói là, tại sao lúc đầu anh lại cho người điều tra chuyện nhà họ Diệp? Chuyện nhà bọn họ cũng không liên quan gì tới chúng ta.”
“Bởi vì người phụ nữ họ Diệp kia rất đáng ghét, anh điều tra chuyện nhà cô ta vốn muốn xem có thể nắm được điểm yếu của nhà họ Diệp không, muốn cảnh cáo cô ta không nghĩ tới sẽ tìm ra chuyện cha cô ta có con gái riêng.” Có thể tìm được người khiến Diệp Lâm Đạt đánh mất tài sản khổng lồ, thật sự là một chuyện rất sảng khoái!
Động cơ anh làm chuyện này quá đơn giản khiến Nhan Tương Tương dở khóc dở cười.
Nhìn chăm chú gương mặt anh tuấn của anh, cô ngập ngừng muốn nói gì đó, cuối cùng đành bất đắc dĩ cười thở dài.
“Tiểu thư họ Diệp kia thật sự chọc giận anh đúng không?” Ai ai, cô bắt đầu cảm thấy thông cảm cho Diệp Lâm Đạt .
“Đúng.” Phó Hạo Phong thản nhiền thừa nhận, lại hôn lên môi cô. “Cô ta hại em hiểu lầm anh, chọc anh tức giận, để cho em đau lòng, cô ta thật sự có lỗi với chúng ta.”
“Ai......” Nhan Tương Tương nhịn không được lại cười.
Hai người dựa sát vào nhau một lát, Nhan Tương Tương nắm tay ông xã đùa giỡn, sau đó, cô đột nhiên cảm giác được anh rung động, bộ phận bên dưới mông cô sưng lên, rõ ràng tràn trề lửa dục.
Mặt cô đỏ bừng, theo bản năng muốn thay đổi vị trí, Phó Hạo Phong lại nhanh hơn cô, đẩy cô ngã xuống giường lớn.
“Hạo Phong...”
“Em còn cso thể bỏ chạy sao?” Ánh mắt anh như báo săn mồi tỏa sáng lên.
Nhan Tương Tương thẹn thùng lắc đầu. “Không có muốn chạy trốn, em chỉ... Ai... Sợ không cẩn thận đè lên anh, khiến anh bị đau.”
Nghe cô ngượng ngùng nói xong, Phó Hạo Phong nhịn không được cong khóe miệng lên, nhìn về ngũ quan bà xã phóng điện mãnh liệt, hơn nữa hiệu qua rất tốt.
Anh mỉm cười gật đầu, bộ dạng như chợt nhận ra điều gì. “Thì ra là lo lắng ngồi đè lên sẽ hủy hoại hạnh phúc cả đời của mình.”
“Hạnh phúc cả đời?” Nhan Tương Tương nháy mắt mấy cái, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Phó Hạo Phong kéo tay nhỏ bé của cô trực tiếp đặt lên chỗ sưng phồng giữa hai chân, để cho cô hoàn toàn cảm nhận anh hưng phấn, cũng khàn giọng nói: “Đây là nơi khiến em vui vẻ, Tương Tương... Anh sẽ cho em hạnh phúc cả đời, để cho em luôn luôn vui vẻ.”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô nóng đến mức muốn bốc hôi nhưng cũng bị kích thích.
Tay nhỏ bé vừa cố ý vừa mang vẻ phóng túng, cô lớn mật vuốt ve anh cời thắt lưng của anh ra, kéo khỏa quần và quần lót của anh ra, tay nhỏ bé mềm mại dò vào, vuốt ve vật phái nam dáng dấp thô to kia.
“Tương Tương...... Ưm..... Đừng có ngừng..... Thật thoải mái.....”
Lúc đầu, Phó Hạo Phong đè cô ra nằm ngửa, giao bản thân mình cho cô gái nhỏ ở trước mặt, cũng giúp đỡ cởi bỏ âu phục đi.
Dục vọng trong lòng bàn tay cô nhanh chóng cứng rắn, cảm giác thật kỳ diệu khiến cho Nhan Tương Tương cảm thấy thảo mãn, biết mình cũng có cách ảnh hưởng đến anh, khiến cho anh cảm thấy vui vẻ, khiến cô cũng tự tin hơn.
Phó Hạo Phong đột nhiên kéo cô tới gần, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắcn đáng yêu kia.
Bàn tay tục tằn vừa đụng đến da thịt trắng mịn như sữa không có cách nào dứt ram anh giống như đại sắc lang giở trò với cô, xoa xoa khắp nơi, đối với ngữ tròn thì đùa bỡn trong lòng bàn tay, hưởng thụ sự tinh khiết mềm mại của phái nữ.
Nhan Tương Tương thở dốc không thôi, cánh môi mềm mại mút lấy cái miệng của anh, cười nhẹ nói: “Làm sao bây giờ? Chúng ta trốn ở trong này, trợ lý và thư ký của anh cũng biết chúng ta đang làm gì.... Thật mất thể diện...” Ông xã của cô luôn mồm làm là làm, thích thế nào thì như thế đó, mới trực tiếp ôm cô vào đây, còn nói mọi người chớ quấy rầy, ý đồ quá rõ ràng.
Cùng hao tổn tâm trí là, bọn họ thật sự làm.
Thân thể trần trụi thỏa thích cuống quít, giống như hai dã thú động dục, ngửi thấy mùi của đối phương không thể kiềm chế, thế nào cũng phải tiến vào trong cơ thể của nhau, vũng vàng leo lên, mặt sức phát tiết mới có thể yên lòng.
“Em không vui sao?” Phó Hạo Phong thấp giọng hỏi, lật người cô xuống đè ở phía dưới, thắt lưng đẩy vào giữa hai chân cô, nơi mẫn cảm của hai người thân mật.
“Thích.... Hạo Phong, em, em rất thích....” Thích anh giữ lấy thân thể của cô, thích vật nam tính của anh dũng mãnh tràn đầy trong cô, thích anh thuộc về cô, mà cô cũng thuộc về anh.
“Tương Tương....”
“Ừ?” Cô mê muội nhẹ.
“Tương Tương, anh thích em, rất thích.”
Phó Hạo Phong cúi đầu cười, cái miệng tham lam thay phiên liếm, mút lên đầu v* hồng của cô, có lúc anh mút nhẹ, lúc thì mút chặt khiến cho cô run rẩy ở ohía dưới anh.
Đến lúc rồi, anh không có cách nào kiềm chế được nữa, nơi sâu kín bí ẩn kia của cô hết sức hấp dẫn anh, vườn hoa thần bí kia nhiệt việt van xin anh, rộng mở vì anh.
“Tương Tương, anh yêu em - -” Khàn khàn gầm nhẹ, thẳng thắn tuôn ra lời yêu đương, thì thắt lưng anh thẳng lên phía trước, nơi nóng bỏng kia trong nháy mắt đã đi vào đường mòn ẩm ướt chặt chẽ, hoàn toàn chiếm đoạt cơ thể của cô.
Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em.
Anh nói, anh yêu cô....
Trời ạ.... Cô không nghe nhầm! Anh nói, anh yêu cô.
Nhan Tương Tương kích động vô cùng, muốn nói chuyện, nhưng người đàn ông cô yêu hềt lần này tới lần khác chọn vào giờ khắc chiếm đoạt thân thể của cô, sức lực càng mạnh lại dứt khoát, thân thể của cô giống trở nên khác lại, khi anh hạ thấp nơi nhạy cảm ướt át, mà cô thì không có sức chống sự mà cũng không muốn chống cự chút nào.
Anh nói, anh yêu cô....
Cô nghe thấy được, nghe được rõ ràng, cô thật sự rất vui, rất vui....
“Hạo Phong.... Yêu em.... A a - - Hạo Phong - -”Đùi thon dài ngượng ngùng lại mở ra, mông non nớt trắng mịn dựa vào bản năng nghênh hợp với ngọn lửa kia, cô bám vào cánh tay cường tráng của anh, thoáng chút cảm thấy có một cảm xúc mạnh mẽ, gương mặt đỏ vui mừng khóc.
“Anh yêu em. Tương Tương, bảo bối….. Anh yêu em…..”
Dường như cố lấy hết dũng khí thổ lộ lần đầu, nhũng lời yêu vừa nói ra khỏi miệng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Phó Hạo Phong hôn cô, biết mình trước kia thật vụng về, không biết bày tỏ, quả thật khiến cô đau lòng, nhưng anh rất yêu cô, thế nào cũng phải học cách đáp lại tình yêu của cô.
Mà hôm nay, rốt cuộc đã có tiến bộ, rõ ràng biểu đạt tâm ý, nói cho cô biết, anh yêu cô.
“Anh yêu em…. Tương Tương, anh yêu em…..” Không ngừng hôn sâu, hôn thật sâu từng lời kia vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô, để cô vảm nhận được anh thật lòng.
“Ô ô ô……” Nhan Tương Tương khóc đến đáng thương cũng thật đáng yêu, bộ dạng khiến người ta muốn phạm tội. “Hạo Phong….. Ô ô…..”
Quá nhiều kích tình và cảm động đồng thời vọt tới, thân thể cô như đang bay, một lòng muốn bay thật là cao.
Cuối cùng, động tác của anh càng tăng nhanh.
Cô dốc hết sức tất cả nhiệt tình và cảm xúc đáp trả, lấy được thỏa mãn trong lòng người đàn ông cô yêu.
Khi kích tình chậm rãi trôi qua, trên giường lớn, nam nữ vẫn quấn quýt nhau thật chặt. Tựa như đã nửa tiếng… một tiếng… Nhan Tương Tương không rõ bao lâu bởi vì lúc cô đạt cao trào lại ngất đi, sau đó bất tỉnh ngủ mất.
Cô mở to mắt, phát hiện bây giờ, hơn nữa hai người vẫn còn duy trì tư thế thân mật ‘lúc yêu’, một phần của anh vẫn ở trong thân thể của cô, chặt chẽ dán vào nhau.
Tuy rằng rất thẹn thùng, nhưng mỗi tế bào trên người cô đều đảm nhận được hiện diện của anh, cô chính là thích bầu không khí thân mật này.
Anh còn đang ngủ.
Cô mím môi cười, tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng lướt qua da thịt của anh, lặp đi lặp lại vuốt ve lồng ngữ của anh và bả vai màu đồng của anh, trở về chỗ lúc nãy anh đã thổ lộ với cô.
Mãi đắm chìm trong hồi tưởng tốt đẹp, đầu ngón tay của cô theo bản năng vẽ vòng quanh đầu v* của anh, cũng không biết chỉ một động tác nhỏ này đã đánh thức ‘núi lửa’ đang nghỉ ngơi giữa hai chân hoạt động lại.
Bỗng nhiên, một bàn tay nắm chặt lại cô gái tính nghịch.
“A!” Nhan Tương Tương lại khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vừa vặn thấy ánh mắt của Phó Hạo Phong.
Cô cắn cắn môi, khuông mặt xinh đẹp ngượng ngùng cười. “Anh tỉnh.”
“Em dùng phương phứp này câu dẫ anh, anh đương nhiên tỉnh.” Phó Hạo Phong lười biếng nói ra, hơn nữa hai chữ ‘tỉnh’ sau cùng, anh càng ái muội, thắt lưng hơi nhếch lên, nói với cô không chỉ bên ngoài tỉnh lại mà ngay cả vật nam tính kia cũng bắt đầu thức tỉnh.
Nhan Tương Tương quả thật cảm giác được.
Ai, bọn họ vẫn còn ở cùng một chỗ, nơi non nớt mềm mại của cô bao quanh bộ phận thiêu đốt của anh, khi lửa dục nhộn nhạo thì đương nhiên cô cũng cảm nhận được sự thay dổi của anh.
Nơi nữ tsnh nhẵn nhụi phán ứng alji kích thích của anh, nhưng mà, cô vẫn còn chuyện muốn nói với anh, rất quan trọng, rất quan trọng, cô thật sự muốn nghe anh nói câu nói kia một lần nữa.
“Anh…. Anh đã tỉnh, vậy, vậy tốt lắm, Hạo PhOng, em nghe được những lời anh nói.” Cô nhìn chắm chú vào ánh mắt lấp lánh của anh, lớn mật nói: “Anh yêu em. Em nghe thấy. Nghe rất rõ ràng, Hạo Phong, em…. Em rất vui.”
Phó Hạo Phong cảm giác da mặt nóng lên, ngực trái chấn động.
Thấy anh ko nói lời nào, bên môi Nhan Tương Tương vẫn lộ hình cung xinh đẹp , ôn nhu nói: “Em nghe rất rõ ràng, anh không thể chối cãi. Anh yêu em, có phải không?”
“Anh không chối.” Anh dứt khoát, thoải mái đối mặt, hai tay còn trượt đến sau thắt lưng cô, ôm cô vững vàng đặt trên người mình. “Anh không yêu em còn có thể yêu ai? Chúng ta là vợ chiìng, em là bà xã của anh, anh là ông xã của em, dĩ nhiên là anh yêu em.”
Đột nhiên, Nhan Tương Tương cũng không hiểu sao nghe lời này xong hốc mắt thột nóng, tầm mắt mơ hồ, từng giọt nước mắt nhanh chóng chảy ra.
Cô khóc, vừa khóc vừa cười,rõ ràng rất vui vẻ, nước mắt lại không ngừng rơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm lập tức ướt đẫm.
“Tương Tương?”
Phó Hạo Phong đột nhiên thấy cô không ngừng rơi nước mắt mà hoảng hồn, vội vàng vui vẻ, nước mắt mà hoảng hồn, vội vàng ôm cô ngồi dậy, một tay nâng cằm cô lên.
“Sao kại khóc vậy? Anh nói gì sao?” Anh vội hỏi.
Đầu nhỏ ra sức lắc đầu, Nhan Tương Tương cười lau nước mắt, cố gắng đè cuống nghẹn ngào nơi cổ họng.
“Không có không có…. Anh không có sai, em quá vui mừng , Hao Phong, em rất vui vẻ, bởi vì anh yêu em, cũng bởi vì em yêu anh, chúng ta yêu nhanh, em thật, thật sự rất vui vẻ… Em cho là còn phải đợi rất lâu, anh mới có thể yêu em, nhưng mà anh nói… em yêu anh…” Nước mắt lại lần nữa tuôn ra, lau không xong.
Phó Hạo Phong thở dài, cánh tay với lấy hộp khăn giấy, rút ra vài tờ lau mặt cho cô.
“Đồ ngốc, Tương Tương ngốc, chẳng lẽ em không biết, anh đã yêu em rất nhiều năm, nhiều năm về trước, anh đã yêu em, yêu điên cuồng muốn lấy em, lòng của anh đã bị em chiếm đoạt, từ rất lâu trước kia, giờ đây nó không thuộc về anh nữa, nó đã là của em”
“A?” Thế này là sao?
Nhan Tương Tương không dám tin trợn to mắt, nhịp tim đập nhanh, không thể tưởng tượng được vị ngọt lan tràn trong lòng.
“Anh yêu em nhiều năm như vậy, tại sao không nói? Ai, cái gì anh xung không nói, hại em suy nghĩ lung tung, anh không nói, làm sao em biết? Anh.. Anh thật đang ghét!”
Phó Hạo Phong cho cô một cái hôn sâu triền miên, hai cỗ thân thể hôn nhau nóng lên.
Dán lên môi non nớt, đỏ thắm của cô, anh nhẹ thở ra rồi khàn khàn nói: “Em sẽ không hiểu được, khi anh biết anh có thể lấy em làm vợ, anh đã rất vui mừng, rất phấn khích. Tương Tương, đối với em mà nói, anh không phải là một người yêu tốt nhưng anh muốn chăm sóc em cả đời, muốn yêu em, cưng chiều em, anh sớm nên nói cho em biết tâm ý của anh, chẳng qua vẫ không nói ra được... Đều là anh không tốt, thật xin lỗi.”
“Oa a - -” Vậy mà Tương Tương khóc lớn, cáo giọng khóc thút thít.
Vui mừng trong lòng khiến cô chợt nhào vào lòng của ông xã, bộ ngực tròn trịa dán vào lồng ngực tráng kiện của anh, gương mặt ướt đãm chôn ở chiếc cổ ấm ấp của anh.
“Tương Tương - -”
Cô vừa khóc vừa trách móc: “Anh rất tốt, Hạo Phong, anh là người bạn trai tốt, là ông xã tốt nhất... Ô... Em yêu anh, Hạo Phong, em yêu anh em yêu anh em yêu anh em yêu anh - - -”
Anh mặt vùi vào trong msi tóc của cô, ngửi lấy mùi hương thơm mát của cô, thử đè xuống phần rung động điên cuồng, vậy mà không có kết quả, bởi vì mùi thơm của cơ thể cô là chất kích thích, khiến anh run rẩy thật sâu.
“Anh yêu em, Nhan Tương Tương.” Anh lại nghiêm túc thổ lộ lần nữa, giống như một lời thề, cam kết với cô, anh sẽ yêu thương cô cả đời, vĩnh viễn không buông tay.
Anh đè cô trở về trên giường lớn, trong cơ thể cô, dục vọng phái nam đã sớm sưng to, cứng rắn như cây đao, khát vọng được di chuyển và vuốt ve.
Anh dùng lực yêu cô, va chạm tạo ra tia lửa, dẫn cô đi đến thiên đường.
Nhan Tương Tương nóng bỏng đáp lại từng hành động của anh.
Anh tiến vào, cô mở rộng.
Anh giữ chặt lấy cô.
Bọn họ hòa hợp như thế, nhất định vì đối phương mà sống, vì đối phương mà sinh, linh hồn của bọn họ ràng buộc lẫn nhau, nếu như không có đối phương thì cuộc đờinày cũng không còn đầy đủ nữa...
“Hạo Phong... Sau này, còn có con, anh và tiểu bảo bối của em, chúng ta cùng yêu thương nó...” Lúc đổ mồ hôi đầm đìa trên gương mặt đỏ ửng, cô vừa thở hồng hộc vừa nói, nơi nhạy cảm của cô co rút lại mang cho anh một khoái cảm lớn, cô hút chặt lấy anh.
“Em mang thai?” Phó Hạo Phong gắt gao giữ lấy cơ thể trơn bóng của cô, nhịp tim đập nhanh như muốn vỡ ra.
“Em không biết... Có thể có, cũng có thể không có... Nhưng em muốn, nếu như bây giờ không có, có thể rất nhanh sẽ có... Anh nói xem?” Cô cười dịu dàng với anh, đầu ngón tay lau gương mặt tuấn tú của anh, thân thể tràn ngập mùi động tình của anh tiếp cận anh.
Phó Hạo Phong cúi đầu hôn lên trán xinh đẹp cười, xúc động nói: “Anh yêu em, anh yêu tiểu bảo bối của chúng ta... Em sinh bao nhiêu đứa anh đều yêu hết, càng nhiều càng tốt....”
Nhan Tương Tương nở nụ cười, tiếng cười mềm mại.
“Cám ơn anh, Hạo Phong. Còn nữa..... Em yêu anh rất nhiều.”
Cuối cùng, trời đất xoay tròn, cô cũng vậy, vui sướng giống như đợt sóng không ngừng tuôn ra, thân thể lại đạt cao trào, trong lòng cô lại thấy thấm nhuần bởi sự xúc động...
Bọn họ yêu nhau.
Thì ra, phần tính cảm này đã sớm rơi vào trong tay cô, cô sẽ quý trọng nó, vĩnh viễn quý trọng...
Cô chìm đắm trong rung động, và kích tình, khóe miệng vẫ khẽ cong lên, cười thật xinh đẹp...