Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ross nhìn Mạc Bảo Bối, khóe miệng co giật nhìn bộ dạng như con gấu bông, hơn nữa bộ ngực nhô lên giống như một tòa núi nhỏ, hình tượng tức cười cuối cùng vẫn khiến cho anh cười lên.
- Được rồi, chớ cố cười ngây dại, ưu tiên phái nữ, em lắc trước. - Mạc Bảo Bối chuẩn bị vũ khí khắp người, sau đó cầm xúc xắc lên, khí phách ngất trời lắc. Vì hơi thở anh hùng nổi bật của mình, nghĩ đến hình ảnh ‘ vua bạc’, tâm huyết Mạc Bảo Bối lai triều dâng trào muốn kéo xúc xắc rời khỏi mặt bàn, sau đó trên lắc không trung.
Đáng tiếc tốc độ không đủ, sức lực càng thêm không đủ, hai giây sau, tất cả xúc xắc đều từ tán lạc đến trên sàn nhà phía dưới hộp gỗ.
"Cạch cạch cạch" xúc xắc trở mình một cái rơi ra toàn bộ, Mạc Bảo Bối duy trì tư thế đứng thẳng tay giơ lên cao không thay đổi, toàn thân đều như bị hóa đá, không thể tin vậy mà mình không làm được. Xem phim thấy sao người bên trong lại làm được đơn giản như vậy, mình làm thì sao lại khó khăn vậy chứ?
- Ờ. . . . . . một phút trên đài, công dưới đài mười năm, đừng khó chịu. - Ross liếc mắt liền nhìn ra vào giờ phút này trong lòng Mạc Bảo Bối nghĩ cái gì, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ bả vai bày tỏ an ủi.
Mạc Bảo Bối nhụt chí ngồi lên giường, vùi đầu vào trong gối.
Ross nhìn trên mặt đất một chút, chỗ nào còn có bóng dáng của xúc xắc nữa, không biết đã sớm lăn đến đâu rồi. Tìm chốc lát mới thấy được một cái ở chân bàn, nhặt lên, đi tới bên người Mạc Bảo Bối.
- Em có muốn đi trước nữa không? - Ross đặt một viên xúc xắc ở bên cạnh Mạc Bảo Bối .
Mạc Bảo Bối xoay đầu một cái, nhìn thấy chỉ có một viên xúc xắc, oa oa trái tim lạnh.
Một hộp xúc xắc dao động cùng nhau lại rất có không khí sòng bạc, một viên mà nói, thấy thế nào cũng thấy giống như đang đùa người bạn nhỏ, còn thêm kiểu này là chơi quân cờ phi hành khi còn bé cô chơi.
- Vậy nếu không. . . . . . chúng ta ngủ đi, dù sao tâm trạng em không tốt. - Ross mừng thầm, vốn đang cho rằng rất khó nhịn qua tối hôm nay, kết quả giờ mới bắt đầu, tiểu Bảo Bối của anh gặp bất lợi, loại cảm giác tránh được một kiếp này thật đúng là không tệ.
Vừa nghe thấy muốn kéo màn che phần diễn một trận hết lòng tạo nên, còn thiếu một chút xíu là có thể thành công này xuống, Mạc Bảo Bối chịu đồng ý thế nào, dĩ nhiên là lập tức đánh bỏ, sau đó làm bộ tinh thần phấn chấn, nhưng thật ra căn bản là mắt to mê ly lôi kéo Ross không thả.
- Một viên cũng được, nhất định một ván sống chết đi, em trước! - Mạc Bảo Bối mò viên xúc xắc kia lên thả trực tiếp trên giường.
Bởi vì trên giường mềm mại còn không bằng phẳng, cho nên xúc xắc lăn hai vòng đã dừng lại.
- Năm điểm! Em cũng không tin vận số anh tốt vậy, có thể thả đến sáu! - Nhìn thấy lăn được năm điểm, Mạc Bảo Bối lập tức lại vui vẻ nở nụ cười.
Ross vốn không muốn phá hư cô gái nhỏ đang rất hăng hái, nhưng vừa nhìn thấy quần áo Mạc Bảo Bối mặc trên người sao lại cổ quái lạ lùng, vẫn tàn nhẫn, ném xúc xắc, số sáu lăn ra ngoài. Mạc Bảo Bối thấy được trợn mắt hốc mồm, nhưng có chơi có chịu, cô đường đường là phụ nữ lớn, sao có thể nói chuyện không giữ lời gì hết.
Vì vậy, Mạc Bảo Bối ngồi ngay ngắn người lại, đưa tay phải mảnh khảnh thon dài ra, vươn vào trong đồ ngủ, móc nửa ngày, cuối cùng rút ra một cái đồ lót màu hồng từ bên trong, quơ quơ ở Ross trước mặt, sau đó hào khí trực tiếp ném ra sau ót, đồ lót màu hồng thuận đường bi thương rơi xuống sàn nhà.
- Lại tiếp!
Cô cũng không tin vận số Ross lại tốt vậy nữa.
Đáng tiếc, cuối cùng vận số thần linh vẫn không quan tâm Mạc Bảo Bối, liên tiếp năm lần Ross đều thắng Mạc Bảo Bối, trên sàn nhà cũng nhiều vài món áo lót có nhiều màu sắc khác nhau làm bạn.
Mạc Bảo Bối tức giận tới mức phát run, nhưng lại không nhìn ra hành động ăn gian của Ross.
- Đổi vị trí! - Nhất định là liên quan đến phong thủy không tốt, nếu không làm sao có thể nhiều lần đều là Ross thắng mình chứ, điều này thật sự là quá quỷ dị, vận số một người nào có tốt như vậy.
Đổi vị trí xong, Mạc Bảo Bối vẫn cảm thấy khả nghi, con ngươi vòng vo vài vòng:
- Anh trước!
Ross không phản đối dẫn đầu cầm lấy xúc xắc, tùy ý là có thể ném mạnh ra một số sáu, dù sao vô luận như thế nào, chắc chắn sẽ là số lớn nhất không sai. Nhìn cái tòa núi nhỏ ở ngực Mạc Bảo Bối đã biến mất theo đường chân trời xuống đất, Ross cảm thấy mình quyết định đúng. Nếu không với dáng vẻ ngồi không yên của Mạc Bảo Bối lúc này, đoán chừng cũng sớm đã bị siết đến không thở nổi rồi. Tiếp theo anh còn phải tiếp tục chiến đấu hăng hái, loại trừ hết những món đồ không nhìn ra mặc bao nhiêu cái trên người cô.
- Xem như anh lợi hại! - Nhìn mình xui xẻo nắm ra một điểm đỏ thẫm, Mạc Bảo Bối buồn bực bỏ cái áo lót viền tơ màu đen cuối cùng, hung hăng ném trên sàn nhà, giận đến nghiến răng.
Bởi vì Mạc Bảo Bối vẫn cứ thua thua thua! Vì vậy cô vẫn cứ cởi cởi cởi!
Cho đến chỉ còn lại một cái áo ngủ cuối cùng, Mạc Bảo Bối cúi đầu nhìn áo ngủ thấp ngực, có thể thấy rất rõ bên trong mình cái gì cũng không còn lại nữa rồi. Cảm giác rỗng tuếch lạnh lẽo đột nhiên nổi lên bốn phía, một cái cuối cùng, cởi ra thật sự không có, thề sống chết cũng phải thủ hộ!
Mạc Bảo Bối bày ra một bộ liệt nữ trinh tiết khí phách, hất đầu, nhìn Ross, ánh mắt nặng nề giống như phải tham gia tang lễ.
Ross nhìn ánh mắt của Mạc Bảo Bối, trong lòng yên lặng lắc đầu một cái. Cô nhóc này cũng quá chú trọng thắng thua rồi, nhưng cũng đành. Chơi liên tiếp mười mấy vòng, nhiều lần đều thua, là một người bình thường đều sẽ không nén được tức giận bỏ đi. Vậy thì nhường vậy, để cô nàng này thắng một lần đi, dù sao đối với anh mà nói, uống mấy chai nữa cũng không phải là việc khó gì.
Nhìn Ross ném mạnh cái ra ngoài, trong lòng Mạc Bảo Bối đã bắt đầu hoan hô kích động rồi, giống như đã nhìn thấy thắng lợi đang ở phía trước, Mạc Bảo Bối hít thở sâu một hơi, cầm viên xúc xắc kia lên, trầm tư hồi lâu.
- A di đà Phật Thiện Tai Thiện Tai, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh, Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ đệ tử Mạc Bảo Bối, các vị Thần Tiên mau mau hiển linh đi!
Mạc Bảo Bối đã khẩn trương đến nói xằng nói bậy, vẻ mặt nặng nề hai tay nắm viên xúc xắc giống như cầm một cọng rạ cứu mạng, không biết còn tưởng rằng tình thế vô cùng nghiêm trọng.
Nhìn xúc xắc lăn ra, trong mắt Mạc Bảo Bối pha trộn sắc thái dè chừng, hưng phấn cùng với lo âu và kỳ vọng, tóm lại dùng bốn chữ hình dung chính là ‘tâm tình hỗn loạn’.
Bởi vì Mạc Bảo Bối vô cùng khẩn trương, xúc xắc không bị khống chế lăn xuống đáy giường. Mạc Bảo Bối một lòng níu lấy, trước tiên nằm trên mép giường nhìn xúc xắc lăn qua lăn lại cuối cùng dừng lại, lúc này Mạc Bảo Bối mới nhặt lên, toàn thân đều đang phát run.
- Là sáu, là sáu, anh thua. - Mạc Bảo Bối nhìn gương mặt lý trí tỉnh táo của Ross, nhảy cẫng hoan hô.
- Anh thua. - Thật ra thì Ross cũng đã sớm nhìn thấy rõ ràng cô nhóc này đổ được một điểm đỏ thẫm. Cái điểm đỏ thẫm đó vừa đúng an tĩnh nằm cá bên cạnh con số sáu mà thôi, Mạc Bảo Bối vì không hề còn gì nữa, vì vậy liền nhặt xúc xắc ban đầu vứt xuống lên làm thành là mình lắc ra.
Ross không nói hai lời, trực tiếp đi tới cạnh bàn, tự mình rót đầy một ly rượu, chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt.
- Đợi đã nào...! - Nhìn Ross chuẩn bị uống rượu, Mạc Bảo Bối lập tức lớn tiếng ngăn cản. Thật vất vả cô mới thắng một lần đầu tiên nào có thể bỏ qua đơn giản cho Ross chứ?
- Chờ em một phút, không, ba mươi giây! - Mạc Bảo Bối nói xong, lập tức giống như là một trận gió biến mất trước mắt Ross.
Ross thở dài, để ly rượu cầm trong tay xuống, đoán chừng cô nhóc này muốn đi lấy một cái ly rượu lớn nhất tới, thôi, uống thì uống, dù sao ngày mai không có đi làm cũng không sao.
Buông lỏng cơ thể, Ross ngã mình lên ghế sofa, thoải mái dựa vào.
Bên này Ross vừa mới làm xong, Mạc Bảo Bối tức thì giống như một cơn gió quấn trở lại.
Nhìn mặt Mạc Bảo Bối hưng phấn và tay cầm bình chứa, Ross nhìn cũng không bình tĩnh nữa rồi.
Anh cho rằng nhiều nhất chỉ là ly rượu kiểu lớn nhất thôi, nhưng. . . . . . trước mắt rõ ràng thì không phải là ly rượu, mà thật sự là lọbình chứa. Đúng vậy, đồ dùng Mạc Bảo Bối lấy tới chính là một bình chứa, cái bình chứa đó bình thường là dùng để nuôi cá, thật sự muốn đổ rượu vào mà nói, tối thiểu có thể đổ ba lít.
Ross sắp nổi nóng rồi, vì vậy khóe miệng cũng co quắp, anh thật muốn ngất đi cho rồi.
Tửu lượng anh lớn hơn nữa cũng có giới hạn, uống ba lít vào, này cao đến đâu chứ. Đời này anh thật sự là chưa từng quá say, không biết sau khi mình say rượu sẽ xảy ra chuyện gì, anh đã bắt đầu không dám tưởng tượng rồi.
Nhưng Mạc Bảo Bối dương dương tự đắc vẫn còn đắm chìm trong thắng lợi trong vui sướng, vui vẻ rót toàn bộ rượu nặng vào bình nuôi cá. Ban nãy cô dùng tốc độ hỏa tiễn trong năm giây liền tiến vào trong phòng bếp, nhưng chén bát lớn nhất còn chưa đạt được dung lượng cô mong muốn. Vì vậy cô thay đổi phương hướng đi đến quầy pha chế rượu, bình chứa lớn nhất dùng để pha rượu so với chén bát không đi tới đâu, Mạc Bảo Bối nhốn nháo.
Nắm tóc một cái, Mạc Bảo Bối hết sức tâm phiền ý loạn nhìn thấy mấy sinh vật nhỏ đáng yêu, đó chính là đàn cá xinh đẹo đáng yêu.
Cá con trong nước an tĩnh bơi qua bơi lại, cái không khí tinh nhần nhàn nhã này hiện tại quá gây chú ý cho người ta rồi, vì vậy Mạc Bảo Bối quyết định để chúng nó thay đổi môi trường sinh trưởng. Người thì cần từng trãi với kinh nghiệm mới có thể lớn lên, cá cũng giống như vậy. Cho nên, môi trường sinh trưởng của cá chuyển thành vào trong thùng chứa rượu.
Rót toàn bộ rượu vào trong bể cá, còn chưa đến một nửa, nhưng Mạc Bảo Bối cũng đã rất sảng khoái. Bên trong tập hợp bốn loại rượu của các đất nước khác nhau, có rượu Vodka nước Nga, quốc tửu Mao Đài Trung Quốc, quốc tửu Whisky Anh quốc cùng với Latour nước Pháp, rượu lẫn lộn như vậy, Ross cường hãn hơn cũng sẽ không chịu nổi.
Cười thầm đến gần Ross, Mạc Bảo Bối cười híp mắt dán lên Ross, một tay kéo cánh tay Ross một tay đưa bể cá cho Ross.
Nhận lấy bể cá, Ross dùng ánh mắt van xin nhìn Mạc Bảo Bối.
- Anh cũng biết, em chính là một người có tâm địa sắt đá, người em sùng bái nhất chính là vị hoàng hậu trong công chúa Bạch Tuyết, mà cảnh giới cả đời em theo đuổi chính là người ác. Anh nói một chút làm sao em có thể sẽ vì diện mạo anh quá tuấn lãng, dáng người quá hoàn mỹ, mắt quá say lòng người mà mềm lòng đây? Đó là chuyện hoàn toàn không thể đúng không? Loại người đồng tình này hẳn phải do nữ chính yếu đuối trong phim truyền làm, thật đáng tiếc mẹ xinh đẹp của em sinh em quá thông minh, đây thật sự không phải lỗi của em!
Mạc Bảo Bối dương dương tự đắc nói, có một loại cảm giác được đặt tên là ‘kiêu ngạo’ giông như ngồi motor cường lực phun ra khói trực tiếp xông vào tim cô.
Ross hít sâu, cuối cùng vẫn nâng bể cá lên, uống từ từ.
Thời điểm Ross ngẩng đầu lên yết hầu nhô lên rõ ràng, dịch rượu trượt theo khóe miệng xuống xuống dưới yết hầu đang làm việc, có vẻ quyến rũ khác thường.
Mạc Bảo Bối chịu tác dụng rượu cồn, nhìn đến có phần mê mẫn.
Nhưng một bể rượu này, uống đến độ không khỏi đã quá lâu rồi chứ? Thế nào đã lâu lại còn duy trì tư thế như vậy?
Bởi vì vóc dáng Mạc Bảo Bối hơi thấp, muốn thưởng thức dáng vẻ Ross uống rượu hấp dẫn chỉ có thể ngẩng đầu lên, rất nhanh bởi vì cổ ê ẩm cảm giác không thoải mái mà cắt đứt tình tiết háo sắc chạy đến lúc cô nhất thời không chú ý.
10 phút sau, Mạc Bảo Bối không nhịn được.
- Này, đợi chút, em xem chút. - Mạc Bảo Bối lay cánh tay Ross, khiến anh dừng uống rượu lạ. Cô phải xem thử, uống lâu như vậy, đến tột cùng là uống vào bao nhiêu? Bình thường cô uống rượu một hớp chính là một ly, với tốc độ của cô, năm phút đồng hồ là có thể uống xong nửa các bể rượu này, hiện tại cũng đã vượt qua một nửa thời gian, thấy sao cũng đều là miệng Ross lớn hơn mình rất nhiều, sao có thể càng uống càng chậm?
Trên thực tế, rượu trộn lẫn vậy thật sự rất khó nuốt vào. mùi vị nồng nặc, chỉ sợ người không uống rượu chỉ cần ngửi một cái là có thể say, huống chi còn phải uống vào trong bụng, cho nên Ross uống từ từ, nuốt một hớp, để ở nơi cổ họng thích ứng mới xuống tiếp, sau đó mới chậm rãi nuốt vào trong bụng, sau đó mới tiếp tục uống ngụm thứ hai, vì vậy mặc dù thời gian rất dài, nhưng thật ra còn chưa uống tới một nửa lượng rượu vào.
Nhìn trong tay Ross còn dư lại hơn phân nửa rượu, Mạc Bảo Bối mất hứng, bày sắc mặt.
Ross vô tội.
- Vị này không tốt, cho nên uống chậm một chút. – Ross bi thương nhìn Mạc Bảo Bối giải thích.
- Vậy sao? Rất khó uống? - Mạc Bảo Bối không tin nhận lấy bể cá trong tay Ross. Đều là quốc tửu, hơn nữa còn đều là quốc tửu cực phẩm, phải tốt thêm mới đúng chứ, làm sao trở nên tệ hơn được đây.
Bởi vì tác dụng rượu cồn, lý trí Mạc Bảo Bối đã bắt đầu mơ hồ, đổi lại là bình thường, với hiểu biết và yêu thương nhiệt tình của cô đối với rượu tinh chuẩn, dĩ nhiên biết rượu lẫn lộn như vậy có bao nhiêu đáng sợ.
Nhưng bây giờ Mạc Bảo Bối căn bản không phân rõ phải trái chút nào.
Ngẩng đầu lên, vị giác Mạc Bảo Bối cũng đã sớm tê dại, hoàn toàn không có cảm giác vị rượu trong tay hôm nay và bình thường có bao nhiêu khác biệt, trực tiếp giống như bình thường, “ực ực’ trút vào.
Một ngụm này của Mạc Bảo Bối dút khoát uống vào một nửa lượng rượu còn dư lại trong bể cá.
- Anh xem, không phải em uống rất tốt sao? - Mạc Bảo Bối đưa bể cá cho Ross, cường hãn nói.
"Loảng xoảng loảng xoảng!" Một tiếng, theo âm thanh bể cá bị đập bể trên sàn nhà, Mạc Bảo Bối yên tĩnh nằm trong ngực Ross.
Thì ra Mạc Bảo Bối vừa uống xong rượu kia, cậy mạnh mà nói một câu, một giây kế tiếp lập tức ý thức không rõ, cơ thể mềm nhũn ngã xuống, Ross bị dọa đến ném bể cá trong tay vội vàng đón lấy cơ thể Mạc Bảo Bối, ôm vào trong ngực.
- Cái cô bé này! - Ross lắc đầu một cái, trên thực tế bây giờ ý thức anh cũng có chút mơ hồ, có điều dựa vào ý chí huấn luyện trước kia chống đỡ không khỏi ngã xuống thôi.
Nhìn bộ dạng đầy phòng xốc xếch không chịu nổi, Ross ôm Mạc Bảo Bối đến một căn phòng khác, lấy thuốc giải rượu và bảo vệ niêm mạc dạ dày, tự mình uống một phần, một phần khác đút vào miệng Mạc Bảo Bối.
Bởi vì liên quan tới mức độ say rượu của Mạc Bảo Bối, ý thức không khác biệt lắm so với hôn mê, không có phản kháng, ngoan ngoãn nuốt viên thuốc vào.
Ross thở phào nhẹ nhõm, hiện tại anh cũng cần nghỉ ngơi, náo loạn một đêm, còn uống nhiều rượu như vậy, Ross căn bản không còn hơi sức. Giúp Mạc Bảo Bối đắp kín chăn, Ross chuẩn bị đi, anh cũng không thể cứ như vậy ngủ cùng với Mạc Bảo Bối. Anh bây giờ rất đáng sợ, anh lo lắng rằng mình sẽ không khống chế được.
Đắp chăn xong rồi, Ross đứng lên, cúi đầu nhìn quần dài rộng rãi thoái mái đã dựng lều cao, Ross nhảy một bước thật lớn ra. Lúc này anh cần tắm nước lạnh một cái, sau đó ngủ một giấc thật ngon.
- Á! - Một giọng nữ cao truyền đến, Ross đã đặt tay trên nắm cửa chuẩn bị đóng cửa phòng Mạc Bảo Bối rồi, lại rụt trở về, xoay người nhìn về hướng Mạc Bảo Bối.
Trên giường trống không, Mạc Bảo Bối lộn một cái trực tiếp lăn mình xuống dưới gầm giường. Thật ra trên sàn nhà đã bày lên một tầng thảm rất dày, bình thường lăn xuống rồi cũng sẽ không có đau nhiều lắm, nhưng Mạc Bảo Bối uống rượu say sức lực động tác cũng trở nên vô cùng to lớn, dùng sức lật người một cái, trực tiếp té ra sàn nhà đồng thời đầu cũng dập vào mép giường bằng gỗ, té đau đồng thời cũng thức tỉnh.
Mạc Bảo Bối mơ mơ màng màng nhìn căn phòng, cảm thấy thật xa lạ, căn phòng của cô là mẹ xinh đẹp tặng cho, rõ ràng không phải màu hồng thì là màu xanh dương nhẹ, sao lại liên quan đến màu vàng ấm áp vậy? Chẳng lẽ nói. . . . . . cô đang nằm mơ sao?
Đúng rồi, nhất định là mình đang nằm mơ, nếu không sao trước mắt của cô đều là một mảnh mơ mơ màng màng, từ khi nào thì ánh mắt cô không tốt như vậy, tuyệt đối là đang nằm mơ.
Vì nghiệm chứng phỏng đoán của mình, Mạc Bảo Bối nhéo bắp đùi của mình một cái, chậm chạp còn chưa có cảm thấy đau đớn, thấy vậy cô lập tức xác nhận mình đang mơ là sự thật.
Trên thực tế, thời điểm Mạc Bảo Bối ở nhéo bắp đùi mình trước sau vẫn không nặng tay xuống, cộng thêm sau khi cô bị rượu cồn gây mê cảm giác đau cũng giảm thấp rất nhiều, cho nên không hề có cảm giác đau đớn.
Ross không yên lòng bế Mạc Bảo Bối từ sàn nhà lên, đặt trên đùi, nhìn cái trán vừa sưng lên một khối u lớn, vô cùng đau lòng.
- Ha ha. . . . . . thật là cây củ cải lớn! - Mạc Bảo Bối cười ha hả ôm hông của Ross, mặt cọ xát lên, nói không rõ ràng.
Ross vỗ vỗ cái mông Mạc Bảo Bối, đặt cô ở một bên, định bụng đi lấy hòm thuốc, trước tiên để ý làm vết thương xẹp xuống, nếu không ngày hôm sau sẽ sưng lớn hơn.
Mạc Bảo Bối biến mình thành đang nằm mơ coi Ross trở thành là một cây củ cải ấm áp. Mặc dù cô rất khó mà lý giải ý nghĩ quái dị của mình, nhưng khi củ cải muốn rời khỏi, Mạc Bảo Bối gấp đến độ ôm chặt lấy. Cô yêu thích nhất là uống canh củ cải hầm cách thủy, hơn nữa củ cải nhất định phải hầm cách thủy rất lâu mới được ăn.
- Không thể đi, cho ta ăn xong ngươi đã! - Mạc Bảo Bối giống như một con bạch tuộc quấn lấy Ross, hai chân vòng ở hông của Ross, đôi tay ôm cổ của Ross thật chặt không buông tay.
Ross thở dài, hít sâu, sau đó một tay nâng mông Mạc Bảo Bối để ngừa cô té xuống, đi tìm cái hòm thuốc vậy.