Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chủ thể kiến trúc trường học Mạc Bảo Bối là bề ngoài giống như cung điện Buckingham Anh quốc, toàn thể màu xanh dương, làm cho người vừa nhìn đã cảm thấy tâm tình thoải mái, nhất là vào thời điểm mùa hè nóng bức thế này, hiệu quả thị giác sẽ khiến người ta cảm thấy mọi thứ đều rất mát mẻ.
Trường học Mạc Bảo Bối thành lập ở địa điểm tương đối yên tĩnh, không có đường phố ồn ào, giống như yên tĩnh, không khí cũng rất trong lành.
Trường học làm rất tốt hiệu quả xanh hóa, vườn hoa, cây xanh, đình nghỉ mát, quả rừng, còn có cầu nhỏ nước chảy, nghiễm nhiên là một phiên bản Giang Nam thu nhỏ. Một đường Ross đi theo bước chân của hai nữ sinh đã có cảm giác như vậy!
Nhưng trường học quang cảnh đẹp đẽ vậy cũng có điểm không tốt, đó chính là chiếm diện tích quá lớn, từ một nơi để tới được nơi của một người khác khoảng cách quá mức xa xôi, cộng thêm hôm nay là ngày tựu trường, bảo vệ trường học cấm lái xe vào trong sân trường để phòng ngừa ngoài ý muốn xảy ra, cho nên một nhóm bốn người không thể làm gì khác hơn là dùng chân thay đi xe đi đóng học phí cùng và đi lấy giáo trình.
Bởi vì hai người Mạc Bảo Bối và Lộ Bán Hạ cũng không phải cùng một chuyên ngành, cho nên sau đó liền tách ra. Lâm Thiên Vũ dây dưa không ngớt đi theo Lộ Bán Hạ, còn Ross vẫn đi theo Mạc Bảo Bối, dọc theo đường đi đã có vô số người quăng tới ánh mắt hâm mộ.
Chẳng qua không biết vì sao, Ross cảm thấy ánh mắt có phần rất kỳ quái, hình như vừa tôn kính, hình như vừa sợ, tóm lại cái loại bộ dạng nhìn lén còn phải cẩn trọng đó, khiến Ross cảm thấy rất kỳ quái.
Hai mỹ nhân nhỏ tươi đẹp chất lượng tốt, cộng thêm hai người đàn ông ngoại hình đẹp trai xuất chúng, hình tượng này thấy thế nào cũng đẹp mắt.
Tiến vào trong phạm vi khoa tâm lý, người có biết Mạc Bảo Bối chào hỏi thì lục tục, Mạc Bảo Bối lại không có biểu cảm gì, nhàn nhạt gật đầu một cái.
Ross nhìn xong, cảm giác cực không ổn, giữa bạn học chung lớp không phải nên mến yêu thân thiết với nhau mới đúng sao? Tại sao nhà vị hôn thê nhỏ của anh giống như rất không quan tâm đến người ta. Xem ra, anh phải hỏi kĩ một chút đến cùng là sao, nhưng ngại vì quá nhiều người, Ross cũng không tiện nói ra, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng.
- Ôi chao! Tiểu Bảo Bối đây là ai của em vậy? – Giáo viên chịu trách nhiệm thu học phí vừa đúng là chủ nhiệm lớp Mạc Bảo Bối, mang một đôi mắt kính, dáng dấp bốn mươi mấy tuổi, là một trong những giáo viên được học sinh hoan nghênh nhất, người ta gọi là phương trượng đại nhân, bình thường tự nhận là quan hệ với Mạc Bảo Bối không tệ, nhìn thấy Ross giúp Mạc Bảo Bối đóng học phí, kỳ quái hỏi.
Mạc Bảo Bối liếc Ross một cái, cất thẻ ngân hàng Mạc Trường Thắng giao cho cô, trong này có học phí và sinh hoạt phí của cô năm học này. Nếu Ross giúp cô thanh toán học phí, cô cũng cần giành giật cái gì chứ. Tiền còn lại, cô có thể mua rất nhiều rượu ngon uống.
Thấy Mạc Bảo Bối hoàn toàn không quan tâm giáo viên mặt mày vui vẻ đó, Ross mỉm cười nói:
- Xin chào thầy giáo, tôi với Bảo Bối là . . . . . . - Ross vừa vươn tay vừa thực hiện tự giới thiệu mình.
- Anh họ!
- Vị hôn phu.
Hai người đồng thanh nói ra miệng, xong Ross cười nhàn nhạt nhìn Mạc Bảo Bối, trong mắt có cưng chiều, còn mắt Mạc Bảo Bối lại là phóng hỏa nhìn Ross.
Đã nói người này nhất định sẽ làm xáo trộn, quả nhiên nói ra, sao này sao cô còn thế nào lăn lộn trên trường chứ.
- Rốt cuộc là anh họ là hôn phu hả? - Có bạn học ở một bên không nhịn được tò mò đặt câu hỏi.
Mạc Bảo Bối quay đầu, người đặt câu hỏi đó chính là người hiều chuyện nhất trong lớp, Chi Thiện.
Không chút khách khí trợn mắt nhìn Chi Thiện một cái, Mạc Bảo Bối nhìn đã nộp xong học phí, kéo Ross muốn đi. Cô không muốn giải thích, hơn nữa, Ross nói cũng đúng sự thật.
- Chi Thiện đần, đương nhiên là vị hôn phu. Cậu không nhìn thấy người ta là con lai sao? Sao lại là anh họ Bảo Bối được? Hơn nữa cậu xem gen kém nhau nhiều vậy. - Phương trượng đại nhân vỗ vỗ đầu Chi Thiện, gật gù hả hê nói, dáng vẻ rất rõ chuyện.
Thật ra thì tên gọi của phương trượng đại nhân là Phương Tuấn Nam, tính tình rất thân thiện, đối đãi học sinh luôn rất hiền hoà, được rất nhiều học sinh và phụ huynh yêu thích. Mới tuổi gần ba mấy tuổi mà đã là giáo sư bậc cao, đến nay vẫn độc thân, bị rất nhiều học sinh YY đủ các loại phiên bản, tỷ như đã từng bị tổn thương, hay thật ra là thích đàn ông..., nhưng mặc kệ lời đồn đãi thế nào, anh không tức giận, hơn nữa lớp của anh chưa từng có học sinh nợ môn, thậm chí mỗi người thông qua với điểm cao.
Bởi vì là người rất hòa ái dễ thân, cho nên cũng rất thích xen vòa việc của người khác. Tính cách Mạc Bảo Bối trong trường học cũng không thể coi như là người có duyên, vì Mạc Bảo Bối không thích chung đụng với người khác lắm, cho nên đã bị liệt vào một trong những học sinh cá biệt, thời điểm vừa đến trường thường bị giảng đạo, Mạc Bảo Bối cứ gọi anh là phương trượng, chẳng qua thầy giáo thích nhiều chuyện bị nói là phương trượng cũng thấy không tệ lắm, rất có khả năng thể hiện tấm lòng làm việc thiện của anh, có điều để thể hiện uy nghiêm của anh, phải cộng thêm hai chữ ‘đại nhân’, vì vậy ‘phương trượng đại nhân’ từ đó lan truyền ra.
Nghe được hai chữ ‘gen’, Mạc Bảo Bối hoàn toàn nổi giận, bước chân chuẩn bị rời đi dừng lại xoay người lại, vỗ bàn cảnh cáo:
- Nuốt lời của thầy lại cho em. - Lửa giận thiêu đốt cả người Mạc Bảo Bối, bạn học chung quanh cũng có chút sợ hãi, kinh hoảng nhìn Mạc Bảo Bối.
- Còn mấy người nữa, từng người một ngậm miệng lại cho tôi, người nào dám cả gan thông đồng làm bậy với phương trượng chính là gây khó dễ với tôi, biết không? - Mạc Bảo Bối quay đầu uy hiếp bốn năm người bạn học đang chuẩn bị đóng học phí bên cạnh, tuyệt không khách khí, nghiễm nhiên dáng vẻ như xã hội đen.
- Biết biết!
- Hiểu hiểu!
Các bạn học gật đầu như băm tỏi, xem ra cực sợ, đối nghịch với Mạc Bảo Bối so với đối nghịch thầy giáo còn đáng sợ hơn, ai cũng biết. Hơn nữa mọi người cũng đều biết rõ phương trượng đại nhân căn bản không dám trêu Mạc Bảo Bối, dĩ nhiên, quan trọng nhất là chọc tới phương trượng đại nhân thì sẽ không có người cho bọn họ giày mang, nhưng chọc tới Mạc Bảo Bối có thể ngày hôm sau lúc đi lên tiết sẽ bị đánh thành xuất hiện gấu mèo.
Nhìn đám học sinh gió chiều nào theo chiều đó, phương trượng đại nhân bi thống yên lặng rơi lệ trong lòng:
- Mấy đứa. . . . . . mấy đứa lại phản bội thầy. . . . . . Ô ô. . . . . .
Phương trượng đại nhân nức nở khóc lóc kể lể, cảm giác mình làm sao lại thất bại thế này, học sinh của mình đều không nghe lời mình, hơn nữa còn nói lời bịa đặt.
Nhìn phương trượng đại nhân còn ở đằng đó không hề có giọt nước mắt nào giả khóc, tất cả mọi người lựa chọn không nhìn.
- Tiểu Ngoan, lấy giáo trình về cho tôi. - Mạc Bảo Bối quay đầu phân phó một học sinh nam đeo kính lịch sự. Trước giờ, Mạc Bảo Bối chưa bao giờ đem giáo trình bài tập về nhà, đều giao do nam sinh đeo kính trước mắt bảo quản. Mỗi ngày học cái gì đã đều giúp cô mang trực tiếp giáo trình tới lớp học, bài tập cũng giao do nam sinh đeo mắt kính này hoàn thành giúp.
Vì sao lại gọi là Tiểu Ngoan đây? Đó là bởi vì nam sinh này rất rất rất biết điều!
Chỉ thấy người nam sinh đó gật đầu một cái, lại luôn không dám nhìn thẳng Mạc Bảo Bối.
Ross nhìn thấy một màn này cũng đã biết trong trường học Mạc Bảo Bối có hình tượng gì, cái này rõ ràng là hành vi của chị đại xã hội đen, không phải thành tích của cô rất tốt sao? Trong lòng trong mắt của anh, Bảo Bối của anh phải là học sinh giỏi, rất biết điều khéo léo mới đúng, hơn nữa không phải Bảo Bối của anh luôn luôn phô trương rùm beng thân phận nào thì phải chuyện đó sao?
Trong trường học cô hẳn là học sinh, là học sinh, sao có thể làm những chuyện này?
Không, không thể!
- Bảo Bối, sao em có thể đe dọa ức hiếp các bạn học? - Ross dùng dáng vẻ gia trưởng nói, giọng nói trầm dài. Bảo Bối của anh phải quan hệ thân thiết với các bạn học, sau đó vui vẻ, tại sao có thể như vậy đấy.
Các bạn học yên lặng nhân lúc Mạc Bảo Bối không nhìn thấy gật đầu, bày tỏ ủng hộ cách nói của Ross.
- Thật tốt quá thật tốt quá, rốt cuộc có một sứ giả của chính nghĩa tới. Trời ơi, Ross quả thật anh chính là trời ban cho! - Phương trượng đại nhân khoa trương từ trên mặt bàn đứng dậy bước ra ngoài muốn bắt tay với Ross.
Chỉ tiếc, Ross hoàn toàn không có ý tứ muốn bắt tay với thầy giáo buồn cười này.
- Tôi đe dọa mấy người à? - Mạc Bảo Bối không nhìn Ross, trực tiếp hỏi bạn học bên cạnh.
Mọi người lập tức ngưng gật đầu, như trống lắc lắc đầu lia lịa.
- Vậy lúc nào thì tôi ức hiếp mấy người? – Cuối lời nói Mạc Bảo Bối tăng âm lên.
Nói giỡn, chị đại trường học ai dám đắc tội, đương nhiên là mọi người tiếp tục lắc đầu mãnh liệt.
- Anh xem, em ở trường học rất biết điều khéo léo, căn bản không hề đe dọa cũng không hề ức hiếp bất kì ai. - Mạc Bảo Bối nhún nhún vai nhìn Ross, dáng vẻ vô tội.
Ross thấy thế quả thật sắp tức điên rồi, lúc này lòng anh giống như là một phngười cha, nhìn thấy con gái của mình không lo học vô cùng đau đớn, hơn nữa uy hiếp người ta rõ rành rành thế này, nhìn bộ dạng chân chó của bọn họ cũng biết ình thường trong trường học Mạc Bảo Bối đến tột cùng là muốn gió có gió muốn mưa có mưa thế nào rồi.
Trước mắt Ross thậm chí bắt đầu xuất hiện ảo giác, Bảo Bối đáng yêu của anh mặc quần áo da bó sát người, cầm roi sắt trong tay, cao cao tại thượng, còn tất cả học sinh và các thầy giáo lại quỳ rạp xuống trước mặt cô cúi đầu xưng thần.
Nghĩ tới hình ảnh này, Ross rùng mình một cái.
Sẽ không, Bảo Bối của anh nhiều nhất chỉ là tính khí điêu ngoa một chút xíu, căn bản sẽ không phải hình tượng như thế.
Nhìn quấn áo Mạc Bảo Bối nhẹ nhàng khoan khoái đáng yêu, Ross trấn an tâm tình của mình.
- Nếu như vậy, vậy sau này em phải cùng với các bạn học và thầy cô mến yêu lẫn nhau, cùng học tập chung, biết không? - Ross vỗ vỗ đỉnh đầu Mạc Bảo Bối, cười híp mắt nói.
Nghe được lời nói tựa thiên sứ này của Ross, thế giới của phương trượng đại nhân lập tức bị đóng băng ngàn lớp, sau đó từ từ vỡ vụn.
- Chủ nhiệm và lớp trưởng các em ở đâu? - Ross hỏi Chi Thiện đứng gần anh, Xem ra, anh cần tham gia vào trong sinh hoạt học sinh của Bảo Bối rồi, anh không cách nào không quan tâm chuyện Mạc Bảo Bối, nhất là sau khi Bảo Bối đón nhận anh, anh nhất định phải dùng tới thái độ của một vị hôn phu.