Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đồng ý.
”“Đồng ý +1”Tô Ảnh nhìn những người đó bình luận, trong lòng chua xót vô cùng.
Rõ ràng là tác phẩm của cô, người biểu diễn cũng là cô, sau cùng lại là thành tích của Điền Mỹ Hoà.
Sau cùng lại mở cửa cho Điền Mỹ Hòa tiến vào giới giải trí.
Hiện tại lại đảo ngược.
Tự mình tái xuất giang hồ, lại bị người ta nhận là Điền Mỹ Hòa.
Thôi thôi.
Chính mình cũng thích ca khúc mới thu, không phải vì kiếm tiền, chỉ cần fans thích là được.
Tô Ảnh yên lặng đóng lại máy tính, xoay người đi dọn phòng.
Là trợ lý đời sống, làm tốt công việc của mình, mới là việc quan trọng nhất.
Đến tối, Phó Thịnh mới từ bên ngoài trở về.
Vừa vào cửa, Tô Ảnh chạy nhanh qua đưa tay nhận lấy áo khoác của Phó Thịnh, trên áo khoác có mùi nước hoa nhàn nhạt, không cần nghĩ ngợi cẩn thận, cũng có thể nhận ra đây là nước hoa chuyên dụng của Ngu Đình Huyên.
Là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngu, những thứ tài nguyên mà Ngu Đình Huyên nhận được, rất nhiều cô gái ở những gia tộc khác không thể theo kịp được.
Cùng là phụ nữ, cô gái nhà người ta, chỉ cần an ổn xuất giá là được, mà Ngu Đình Huyên còn muốn kế thừa gia nghiệp.
Cho nên, một Ngu Đình Huyên giỏi dang quyết toán nhanh lẹ như thế, khinh thường Tô Ảnh, Tô Ảnh cũng có thể giải thích được.
“Hôm nay ăn no không?” Phó Thịnh không nhìn Tô Ảnh, đi thẳng vào bên trong.
“Ăn no, lúc đi Mẫn Chỉ còn đưa cho tôi một hộp đồ ăn.
” Tô Ảnh ngoan ngoãn trả lời.
Khóe miệng của Phó Thịnh vén lên: “Phần cẩn thận chăm sóc này của Mẫn Chỉ, đúng là hiếm có.
”“vâng.
” Tô Ảnh nhàn nhạt đáp lại.
Bước chân Phó Thịnh vừa ngừng một chút, cúi đầu nhìn Tô Ảnh, không nhìn ra được bất cứ vẻ ấm ức gì trên mặt cô, đôi mắt giật giật, lại không nói gì cả, xoay người trở về phòng: “Ngày mai phải đi làm việc, cô đi thu dọn hành lý đi.
”“Vâng, Phó tổng.
” Tô Ảnh lập tức cung kính trả lời.
Cô trở lại phòng, nhặt mấy bộ quần áo bỏ vào trong vali hành lý.
Cô biết, cho dù Phó Thịnh đi đâu, cũng có một đội hình tiếp tế lớn đi theo.
Cô chỉ cần mang mấy bộ quần áo là đủ rồi, những thứ khác đều đã có Mộc Minh giải quyết.
Mà Phó Thịnh càng đơn giản hơn, cái gì anh cũng không cần dọn, bởi vì tất cả đội ngũ tiếp tế kia, đều chỉ phục vụ cho anh.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi ăn sáng xong, Tô Ảnh liền đi theo Phó Thịnh rời khỏi biệt viện Gia Thịnh, đi máy bay tư nhân tới nơi khác.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Ảnh chính thức nhận biết được phong cách hành sự ngoan tuyệt mạnh mẽ vang dội của Phó Thịnh.
Trước kia, Tô Ảnh không có khái niệm đặc biệt gì cả.
Mà hiện giờ, rốt cuộc cô cũng hiểu được, vì sao những người đó nghe thấy tên Phó Thịnh sẽ lạnh run người.
Đó là bởi vì, Phó Thịnh có chủ nghĩa tư bản làm cho người ta lạnh run.
Chỉ một câu, Phó Thịnh có thể khiến cho một công ty lớn đã vận hành hơn hai mươi năm sụp đổ trong nháy mắt, tan thành mây khói.
Chỉ với một quyết sách, Phó Thịnh có thể khiến một công ty đã đưa ra thị trường hoàn toàn phá sản.
Chỉ một lần thu mua, Phó Thịnh đã ép sống mười mấy năm công sức của một doanh nghiệp quốc doanh.
Thật sự là dậm chân một cái thì đất rung núi chuyển!Mà cô là trợ lý đời sống của anh, mấy ngày này cũng được vô số người cung kính, những người này đều là những ông chủ cao cao tại thượng ở các công ty khác, khúm núm trước mặt Tô Ảnh, chỉ vì muốn cầu xin cô hỗ trợ gặp được Phó Thịnh, hoặc là một đám người mang theo đủ loại quà cáp khóc lóc cầu xin Tô Ảnh nhận lấy, chỉ là vì muốn Phó Thịnh có thể thụ hạ lưu tình không cần đuổi tận giết tuyệt.
Trợ lý đời sống nho nhỏ như Tô Ảnh, biến hóa nhanh chóng, đương nhiên trở thành nhân vật trước mắt có thể chạm bỏng tay.
Những người đó không thấy được Mộc Minh không thấy được Cát Tuấn, đương nhiên không thấy được Phó Thịnh.
Bởi vậy, Tô Ảnh trở thành mục tiêu của bọn họ.
Bọn họ phát điên muốn lấy lòng Tô Ảnh.
Bị bọn họ lấy lòng, mấy ngày nay Tô Ảnh cũng không dám ra cửa gặp người khác rồi.
Những người đó luôn có thể tìm đủ loại cơ hội để gặp cô.
Thậm chí một người khoa trương nhất, vậy mà thuê một người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai muốn tặng cho Tô Ảnh.
Tô Ảnh sợ tới mức trực tiếp nằm úp sấp ở trong biệt thự, cho dù là Phó Thịnh kêu cô ra ngoài, cô cũng sống chết không chịu ra khỏi cửa.
Phó Thịnh nhìn thấy Tô Ảnh nằm trên sofa, vẻ mặt chí khí không chưa được trả lương trước khi chết, trong nháy mắt liền vui vẻ.
.