Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
** Cửa phòng của mẹ Kiều chưa đóng, còn chưa bước vào cửa thì từ xa Lâm Ngọc Linh đã nghe thấy giọng nói khẩn thiết của mẹ Kiều truyền ra ngoài: “Bác sĩ, ông thành thật nói với tôi đi, tình hình sức khỏe của tôi bây giờ cuối cùng là như thế nào rồi…”
“Cái này… hay là cứ đợi con gái hoặc là con trai bà đến đây rồi chúng ra nói chuyện sau đi”
Nghe có vẻ hơi nghiêm trọng, Lâm Ngọc Linh không nhịn được nữa, đưa tay đẩy cửa bước vào.
Cô do dự mở miệng đề xuất: “Bác sĩ, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút được không?”
“Được” Bác sĩ đóng quyển sổ lại, nhắc nhở mẹ Kiều vài câu rồi đi theo Lâm Ngọc Linh ra ngoài.
Cố tình đến hành lang nơi mẹ Kiều sẽ không thể nghe thấy, không nói mấy lời dư thừa không cần thiết, Lâm Ngọc Linh trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Bác sĩ, cơ thế mẹ tôi có phải lại giảm sút không?”
Sắc mặt của bác sĩ trở nên nghiêm trọng hơn: “Cô Linh, không dấu gì cô, đúng vậy, bệnh tình của mẹ cô không thể trì hoãn quá lâu, phải nhanh chóng tìm được** thích hợp, nếu không thì sợ mẹ cô sẽ không chịu được…”
Câu nói kế tiếp bác sĩ không nhãn tâm nói thêm gì nữa.
Người sáng suốt đều hiểu được ý của ông là gì.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm, làm phiền bệnh viện cũng giúp tôi tìm kiếm” Lâm Ngọc Linh nói với vẻ mặt rất biết ơn.
“Đừng lo lắng, cô Linh, cô là người mà ngài thủ trưởng đích thân nhờ chúng tôi chăm sóc, chúng tôi sẽ dốc hết sức mình”
Lâm Ngọc Linh bất đắc dĩ mỉm cười, cô cũng không ngờ đến vẫn là nể mặt của Chu Hoàng Anh.
Một lần nữa cô trở lại phòng bệnh, mẹ Kiều đã xuống giường, bà đang đứng trên nền nhà hướng về phía cô nhưng vì cơ thể suy yếu không di chuyển được, liền đưa tay chống vào cái bàn, mỏi mệt thở gấp.
“Mẹt” Lâm Ngọc Linh bị hành vi của bà làm cho hoảng sợ, vội vàng đánh rơi đồ trong tay, hoang mang tiến lên đỡ lấy bà: “Bác sĩ không phải đã nói với mẹ là tình hình sức khỏe của mẹ bây giờ chỉ nên yên tĩnh nằm nghỉ thôi sao?”
“Mẹ sao có thể nằm yên hoài được!” Mẹ.
Kiều nắm lấy tay cô, lòng nóng như lửa đốt, hỏi: “Thế nào rồi? Bác sĩ nói với con thế nào?”
Lâm Ngọc Linh mím chặt đôi môi đỏ mọng, cô vốn định nói mấy câu an ủi mẹ Kiều nhưng tâm trạng nặng nề xám xịt áp lực đè nặng lên cô.
Biểu hiện trên mặt đã bán đứng cô.
Cơ thể mẹ Kiểu bất động, biểu cảm run lên, nhưng bà không hề kích động chút nào, ngược lại bà cười rất nhẹ nhàng: “Không sao cả, ít nhất bây giờ mẹ có thể yên ổn không tổn hao gì ở bên cạnh con và Ngọc Huy, mẹ đã thực sự mãn nguyện rồi”
“Mẹ, mẹ đừng nản lòng, con nhất định sẽ tìm được** thích hợp cho mẹ, cho dù chỉ một mình con sức lực còn yếu, thì vẫn còn có Chu Hoàng Anh ở bên, anh ấy sẽ giúp đỡ con tìm kiếm”
“Hoàng Anh mỗi ngày đều bận rộn rất nhiều công việc, không nên vì chuyện của mẹ mà quấy rầy nó” Mẹ Kiều nhẹ nhàng vuốt đầu Lâm Ngọc Linh, từ đáy lòng nói: “Lâm Ngọc.
Linh con cứ để tự nhiên, mẹ sống bấy nhiêu tuổi là đủ rồi, chỉ cần con và Ngọc Huy có thể hạnh phúc, vui vẻ mẹ có chết cũng không tiếc”
Nghe những lời nói của mẹ, những giọt nước mắt ấm nóng của Lâm Ngọc Linh lăn dài xuống hai gò má.
Những lời an ủi của mẹ Kiều đối với cô không hề có tác dụng gì.
Cô nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ nhớ rõ những gì con nói với mẹ trước đây không, sau này có nhiều tiền rồi con sẽ dẫn mẹ đi xe thế giới ngoài kia, bây giờ công việc của con đã tăng tiến nhiều rồi, đợi một thời gian nữa con sẽ đưa mẹ đi du lịch”
“Được, gọi thêm Ngọc Huy nữa” Mẹ Kiều đồng ý với nụ cười yêu thương.
Cô ở với mẹ Kiều cả đêm qua ngày hôm sau cô mới rời đi.
Cô không về nhà trọ trước mà đi đến chỗ của Chu Hoàng Anh, bởi vì anh bây giờ ở quân khu chứ không ở nhà.
Lâm Ngọc Linh chính là muốn nhắn cho anh một tin, báo cho anh biết: Chu Hoàng Anh, trường học tổ chức cuộc thi quân sự, em sẽ tập huấn khép kín trong một tuần, nếu không †ìm thấy em cũng đừng lo lắng, anh cố lên nha!
Một hồi lâu vẫn không có hồi đáp.
Nhất định đang rất bận rộn.
Đổi lại nếu là trước kia, Lâm Ngọc Linh sẽ mất tích, nhưng giờ đây cô đã yêu thương Chu Hoàng Anh.
Vào biệt thự, Lâm Ngọc Linh liền đi vào bếp.