Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Mãi cho đến khi cô ta quay lại lần nữa, cô ta vẫn không thể hiểu rõ Lâm Ngọc Linh rốt cuộc có bản lĩnh gì mà làm cho Chu Hoàng Anh nóng ruột nóng gan đến như vậy.
Trong lòng cô hơn một lần muốn làm một thí nghiệm.
Vũ Hồng Hoàng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn nhóm người nhỏ bé đang trong tình trạng kiệt sức trước mặt: “Để làm một người phát thanh viên đủ tiêu chuẩn, thì ở trong hoàn cảnh nào cũng có thể vượt qua được, giữ vững lý trí không thể quên tin tức phát thanh! Để cho mọi người xốc lại tinh thần, bây giờ tôi sẽ phát cho mọi người một đoạn phát thanh thực tế!”
Đột ngột thông báo nhiệm vụ khiến toàn bộ học viên đều trầm mặt.
Trên thực tế, dưới sự rèn luyện của Dương Viễn, bọn họ đã có thể tập phát thanh rõ ràng trong quá trình luyện tập.
Nhưng hoàn cảnh hôm nay đặc biệt ác liệt, ngay cả việc chống đỡ thôi cũng là một vấn đề gian nan, chứ đừng nói đến phát huy thực chiến!
“Tôi biết trình độ của các bạn đến đâu!” Vũ Hồng Hoàng lộ ra vẻ mặt chế nhạo, sớm đoán trước là sẽ như vậy.
Các học viên trong lớp không cảm lòng bị cô ta cười nhạo như vậy, đành phải đem tầm mắt hướng lên người Lâm Ngọc Linh, mặc dù biết đây là một yêu cầu vô lý nhưng họ vẫn mang theo một tia hy vọng và khẩn cầu nói: “Lâm Ngọc Linh.
.
”
Lâm Ngọc Linh vẫn đang giãy dụa trong bùn đất để chống đẩy-hít đất, cô chống đỡ cơ.
thể yếu ớt không có lực của mình và đột nhiên mở đôi mi nặng tru.
‘Vũ Hồng Hoàng ở đối diện đang cười khinh bỉ với cô, căn bản là không tin cô có thể làm được!
Tinh thần chiến đấu trong lòng cô gần như đã bị cô ta thiêu đốt.
Cô ta tuyệt đối không thể thua! Lâm Ngọc Linh hít một hơi thật sâu để xoa dịu cảm xúc, cô lại ngẩng đầu lên như thể đang đặt bản thân ở trong một thế giới khác.
Tinh thần phát thanh viên nhanh chóng đã bị đồn ép xuất hiện, lời thoại chậm rãi đi ra.
Vì điều kiện đơn sơ, nên khi cô phát thanh không được tốt lắm, nhưng cảm xúc và ngôn từ của cô đều khẳng khái và kịch liệt.
Nó được hoan nghênh bằng những tràng pháo tay đầy nước mắt của các học viên.
“Lâm Ngọc Linh cậu tuyệt vời lắm! Cậu đúng là niềm tự hào của chúng tớ!”
Ngay cả khuôn mặt lạnh lùng của Vũ Hồng Hoàng cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên, cô ta không ngờ rằng cô gái này, cô thực sự làm được điều đó!
Cô ta trộm nhìn ra bên ngoài sân huấn luyện Chu Hoàng Anh vẫn chưa rời đi, nhìn màn trình diễn trong mưa của Lâm Ngọc Linh anh vui mừng để lộ ra nụ cười.
Trước kia cô ta, Trịnh Thành Nam và Trần Tuấn Anh đã từng trải qua sự kinh hoàng ở quân khu Sơn Bằng, nhưng không ai được Chu Hoàng Anh khen ngợi một chút nào!
Lâm Ngọc Linh cùng lắm chỉ vừa quen biết Chu Hoàng Anh, vậy cô dựa vào cái gì lại dễ dàng thay thế tình bạn nhiều năm của họ?
Vũ Hồng Hoàng lưu luyến vẫn cảm thấy chưa thuyết phục, vươn tay nhặt cành liễu ở bên cạnh, rồi gõ thật mạnh vào ống thép!
“Tất cả đừng vui mừng quá sớm, các cô bản thân có thể làm được thật các cậu nghĩ sao?” Bây giờ chẳng qua chỉ là mới bắt đâu mà thôi, tất cả đứng lên hết, đi qua hít xà đơn cho tôi!”
Nghe những lời của Vũ Hồng Hoàng, khuôn mặt của mọi người đều hiện lên biểu cảm xám xịt thê lương như tro tàn!
Họ vừa đứng dậy, đột nhiên một tia chớp xẹt qua bầu trời.
Rầm Rầm!
Tiếng sét vang vọng đến đau tai nhức óc, mưa gió lại càng lúc càng lớn.
Xi Lâm Ngọc Linh sợ tới mức thảm thiết hét lên một tiếng, hai chân lảo đảo, cô sợ nhất là sấm sét.
“Sao vậy? Không thể chịu đựng được nữa à? Nghị lực trước kia và lá gan của cô đâu?
Không thành vấn đề, chỉ cần cô mở miệng, tôi có thể cho cô dừng huấn luyện ngay lập tức!”
Cành liễu trong tay Vũ Hồng Hoàng một chút lại một chút vuốt lên má Lâm Ngọc Linh.
Bầu trời đen dần trở thành bối cảnh của cô ta, vẻ mặt cô ta đặc biệt lạnh lùng: “Suy nghĩ cho kỹ một chút, sao phải tranh giành háo thẳng vậy làm gì, chẳng lẽ giống như những nữ sinh cùng lớp với cô năm trong phòng ngủ thoải mái không tốt à?”
“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!”
Cô đột nhiên điên loạn hét vào mặt Vũ Hồng Hoàng.
Mưa gió lại to thêm, nhưng không diệt được niềm tin của cô, cũng không rửa trôi được sự kiên định trong đôi mắt cô.
Cô không phải là muốn tranh giành háo thắng, cô chỉ là không muốn vứt bỏ sự tôn nghiêm của mình!
Nghe cô nói, Vũ Hồng Hoàng cho dù bình tĩnh cỡ nào thì giờ phút này cũng lóe lên một làn sóng dao động.
Hít xà đơn đọc diễn văn cũng không khó, nhưng trong hoàn cảnh khó khăn này giống như cấp bậc của người chơi game, qua hết tất cả các màn cuối cùng là đánh tới con trùm boss lợi hại nhất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");