Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Sao có thể như thế được! Cho dù ngài năm nào cũng không đến cuộc thi này, chúng tôi vẫn sẽ chuẩn bị cho ngài chỗ ngồi ở vị trí quan trọng nhất! Tôi còn tưởng rằng cả đời này cũng không có được hân hạnh được ngài đến đây ngồi!”
Võ Nguyên Khang chỉ vào vị trí quan trọng nhất, khích động đến mức lệ nóng tuôn trào.
Chu Hoàng Anh lễ độ nói: “Cảm ơn anh đã có lòng”
“Thủ trưởng, ngài dù gì đi nữa cũng không cần nói như thết Nhanh, chúng †a ngồi xuống nói chuyện!” Võ Nguyên Khang cung kính dẫn anh đến hướng chỗ ngồi.
Bên này Chu Hoàng Anh vừa mới ngồi vào thì bỗng nhiên cậu bảo vệ vội vàng chạy tới, báo cáo: “Thủ trưởng, anh Khang, xe của ông cụ Thanh đã đến cửa rồi”
Ông cụ Thanh…
Chu Hoàng Anh, Võ Nguyên Khang, các khách quý ở đây cùng tất cả các học sinh đều trợn mắt, há hốc mồm!
Tưởng mời được Chu Hoàng Anh đã là vinh dự lớn lao cho bọn họ rồi, ai biết hầu vương cũng đã có mặt, cuối cùng hầu vương cũng đã xuống núi rồi!
Tại sao tất cả những điều tốt đều xuất hiện cùng một lúc?
Chu Hoàng Anh và ông nội của anh xuất hiện cùng nhau, đây chắc chắn sẽ là một cảnh tượng long trọng chưa từng có trước đây!
‘Võ Nguyên Khang kinh ngạc trợn to mắt, lẩm bẩm nói: “Cậu… trong các cậu ai mời vậy?”
Lần này tất cả đối tác đều lắc đầu và thể hiện rõ rằng họ không biết: “Việc chọn người mời là anh Khang phụ trách mà, chẳng lẽ không phải là anh Khang đã mời sao?”
“Tôi làm sao có được khả năng này!” Võ Nguyên Khang một bên vội vã xuống khán đài tiếp đón, một bên dặn dò nói: “Nhanh lên! Mau kê thêm một cái ghế tựa bên cạnh ngài thủ trưởng!
Ngoài cửa, một chiếc xe hơi dài màu đen sang trọng đắt tiền vững vàng đứng ở đó, đầu tiên trong xe một đôi tay cứng cáp lộ ra, cửa xe được mở ra, một ông lão tuổi đã già nhưng vẫn không mất đi nửa điểm khí phách bước xuống.
“Chào mừng ông cụ Thanh đã đến!”
Võ Nguyên Khang và một số nhân vật cao cấp đồng loạt hô một cách cung kính.
“ỪZ Ông cụ Thanh nhìn liếc qua bọn họ, nở một nụ cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp! Các cậu càng ngày càng trẻ tuổi và chín chắn hơn!”
“Ông cụ Thanh, ngài khách sao quá rồi, chúng tôi đâu có khoa trương như ngài nói, nhưng ngài thì ngược lại càng ngày tư thế càng oai hùng và phóng khoáng!” Võ Nguyên Khang lạnh lợi khen ngợi.
“Haha, cậu Khang vẫn như câu nói trước, tôi có tuổi rồi, không còn xứng với kiểu xưng hô như thế, tôi ở nhà thấy nhàm chán quá, cho.
nên muốn đến đây xem trận đấu”
‘Võ Nguyên Khang không hề có chút kín đáo, nhanh chóng nói to: “Nếu như vậy thì ông cụ Thanh, ngài đã đến đúng chỗ rồi, trận đấu lần này chắc chẳn sẽ rất thú vị!”
Ông cụ Thanh cười hỏi lại: “Cậu có đang khoa trương không vậy?”
“Không biết ngài đã biết được thông tin về những tân học viên được khoa điều đến đây chưa? Bọn họ được Dương Viễn và Vũ Hồng Hoàng huấn luyện, hai nhân vật này một khi đã bắt đầu thì ngay cả những quân nhân đắng cấp cũng không chịu đựng nỗi, nhưng này đến lần khác trong nhóm bọn họ vẫn còn có mười lăm học viên kiên trì chịu đựng!
Khiến người khác cực kỳ khâm phục, trong đó có một cô gái, nếu đối lại là đang ở thời xưa, thì cô gái ấy nhất định trở thành một nữ trung hào kiệt tuyệt vời!”
‘Võ Nguyên Khang không ngừng khen ngợi Lâm Ngọc Linh.
Ông cụ Thanh cau mày thành các nếp nhăn, chuyện này ông ấy sao lại không biết được, bởi vì Dương Viễn là do ông ấy cố ý đưa đến gây khó dễ cho Lâm Ngọc Linh, nhưng cô không bỏ cuộc giữa chừng sao?
Và Vũ Hồng Hoàng, cô ta đến đây từ khi nào?
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, ông cụ Thanh đi vào trong hàng ghế khách, Chu Hoàng Anh đã đợi ở đó từ sớm, khi nhìn thấy ông ấy đến nơi, anh gật đầu nói: “Ông nội!”
“Thật hiếm có! Trước đây tôi có khuyên như thế nào cậu cũng không đến tham gia, nhưng năm nay cậu lại còn tích cực hơn so với người khác” Giọng điệu của ông cụ Thanh.
rất bình tĩnh, nhìn như không có vấn đề gì trong lời nói, nhưng ý nghĩa ẩn chứa sâu xa trong đó chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được.
Chu Hoàng Anh không trả lời mà giúp ông cụ Thanh kéo chiếc ghế tựa mới được chuyển đến ra.
Trước khi ngồi vào chỗ, ông cụ Thanh nói với Chu Hoàng Anh bằng một giọng mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy: “Đừng tưởng rằng tôi không biết mục đích cậu đến đây lần này chính là vì cô gái kia! Cũng thật sự rất kỳ lạt Cả Dương Viên và Vũ Hồng Hoàng đều không thể làm cho cô ấy bỏ cuộc!”
Chu Hoàng Anh xem như không hiểu ý của ông cụ Thanh, anh lên tiếng chứng minh: “Đây đều là nhờ vào công sức của cô ấy”