Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Ông cụ Thanh chỉ là nói băng miệng vì dù cho ông ấy muốn bắt thì cũng không có bảng chứng, chỉ có thể tức giận, hừ một tiếng rồi nói: “Tất cả đều đã qua rồi, tôi không quan tâm cô ấy đã kiên trì chịu đựng như thế nào, tiếp theo đây sẽ ganh đua vô cùng tàn khốc, cô ấy sẽ không có khả năng thắng được những người đàn ông có thân thể cường tráng gấp đôi so với cô ấy.
Cho nên kết quả cô ấy trước đó như thế nào cũng vô dụng”
Tuy nhiên phía Chu Hoàng Anh lại cực kỳ sóng yên biển lặng, anh nhấp một ngụm trà một cách tao nhã rồi thản nhiên nói: “Vậy chúng ta cùng chờ xem biểu hiện của cô ấy!”
Sự bình tĩnh của anh khiến ông cụ Thanh không vừa lòng, tức giận quay đầu đi chỗ khác.
Trong mắt ông ấy, Chu Hoàng Anh bây giờ đã bị bịt tai che mắt, nhưng không sao hết, sự thật sẽ chứng minh cho anh thấy người phụ nữ mà anh đã chọn yếu đuối như thế nào!
Cuộc thi được chia thành ba cấp độ năng lực khác nhau để tiến hành thị, sau bài kiểm tra, Lâm Ngọc Linh và các nam sinh cùng lớp đều được xếp vào cấp độ trung cấp.
Nhưng điều này đã đủ gây sốc với người khác vì dù sao thì bọn họ cũng chỉ vừa mới đến huấn luyện được một tuần, thế nhưng họ đã có thể được phân cùng cấp độ với những người lính đã ở trong doanh trại huấn luyện ba bốn năm.
Trước đây cũng có nhiều nơi đến đây mượn chỗ huấn luyện sinh viên nhưng tình huống thế này cũng là lần đầu tiên xảy ra!
Thứ tự của trận đấu là từ cao xuống thấp, trận đấu đầu tiên là cuộc cạnh tranh của các quân nhân cao cấp, điều này vừa hay cho Lâm Ngọc Linh và những người khác có thêm thời gian chuẩn bị.
Mỗi một phân đoạn của lớp quân nhân cao cấp đều tiến hành thi đấu rất căng thẳng, tất cả mọi người đều say sưa bàn bạc về nó, ngay cả ông cụ Thanh cũng tràn trề hứng thú nên thường cùng Võ Nguyên Khang khen ngợi năng lực của nhóm quân nhân đó Rất nhanh, trận đấu đầu tiên đã kết thúc.
Người giành được chiến thắng là một người đàn ông mang dòng máu lai Trung – Anh.
Hình thể anh ta cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, anh ta đứng trên bục lĩnh thưởng để người chủ trì cuộc thi tặng cúp cho mình, dáng vóc hơi mệt mỏi hôn lên chiếc cúp, cho dù mồ hôi ướt đẫm toàn thân, nhưng lại tràn đầy cảm giác tự hào.
Lâm Ngọc Linh hâm mộ nhìn anh ta, lòng bàn tay ôm chặt lấy hai chân mình, cô giống như một con bướm đang cố gắng phá kén để chui ra ngoài, trong mắt không khỏi hiện lên khát vọng chiến thẳng.
Cô cũng muốn giống như người đó, có thể đứng trên bục lĩnh thưởng để đón nhận lời tán dương của mọi người.
Quan trọng hơn là cô càng muốn giành được chiếc cúp để chính tay cô có thể đưa cho Chu Hoàng Anh.
Thời gian còn lại là mười phút, tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng.
Đúng lúc này, Vũ Hồng Hoàng đột nhiên gõ cửa bước vào phòng nghị, cô ra vỗ tay và tập hợp Lâm Ngọc Linh và các nam sinh ở lớp tân học viên đến trước mặt cô ta.
Mặt mày Vũ Hồng Hoàng long trọng khác thường nói: “Trận đấu sắp đến rồi, các bạn cũng đã thấy khách mời trong trận đấu này có ai rồi đó, tôi hy vọng các bạn có thể lấy được thành tích thật tốt, đừng làm mất mặt của tôi, có nghe không?”
“Vâng!”
Tất cả mọi người đều đồng thanh lớn tiếng Các nam sinh đều giải tán rời đi, Vũ Hồng Hoàng chỉ để lại một mình Lâm Ngọc Linh để nói chuyện: “Tôi chỉ có một yêu cầu đối với cô, trận đấu này cô phải giành được giải quán quân!”
Lâm Ngọc Linh liền giật mình, yêu cầu này có hơi khó khăn một chút…
Vũ Hồng Hoàng cũng không muốn khiến cô ngạc nhiên với thái độ của mình, cô ta không nói thêm mấy câu vô nghĩa mà trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Tôi đã tiếp xúc với ông cụ Thanh một thời gian, ông ấy rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, với yêu cầu của ông ấy sẽ không có khả năng muốn nhận cô làm cháu dâu đúng không?
Lâm Ngọc Linh cúi đầu thật thấp, không thể phản bác.
“Tôi chỉ biết, tôi muốn cô giành được giải quán quân là vì nguyên nhân này, cô phải nhân cơ hội ông ấy đang làm khách quý ở đây mà chứng mình cho ông ấy biết năng lực thực sự của côi Nói đến đây, trong lời nói của Vũ Hồng Hoàng, cô ta có một chút không biết bản thân đang nghĩ đến điều gì, vẻ mặt của cô ta có chút cô đơn, giọng điệu trở nên thấp hơn: “Lâm Ngọc Linh! Nếu cô thực sự yêu Chu Hoàng Anh, thì hãy vì anh ấy, trận đấu này cô có đánh đến chết cũng phải thẳng!”
Cô không ngờ rằng cô ta sẽ nói với mình những điều này.
Lâm Ngọc Linh nhìn chắm chăm cô ta một lúc lâu, sau đó cô vô cùng chắc chắn trả lời: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức và liều mạng để giành lấy giải quán quân!”
“Tôi hy vọng cô có thể thành công” Vũ Hồng Hoàng võ vỗ vào vai cô.
Sau khi dặn dò Lâm Ngọc Linh xong Vũ Hồng Hoàng xoay người lại định rời đi, Lâm Ngọc Linh suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên gọi cô ta lại: “Huấn luyện viên Hồng Hoàng, tôi có thể hỏi cô một vấn đề được không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");