Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Đây là một con hẻm ồn ào và phức tạp, bốn phía đều có tường cao, bên ngoài rõ ràng mặt trời đang chiếu chói chang, nhưng ở nơi này lại âm u lạnh lẽo đến mức không có ánh sáng mặt trời.
Hoàn cảnh này không khỏi khiến người khác kinh hồn bạt vía!
“Nơi đây được mọi người gọi với cái tên là Phố ăn mày, đúng như tên gọi của nó là nơi sinh sống của những người ăn xin.
Đạo diễn đã giao cho chúng tôi nhiệm vụ phỏng vấn một số người ăn xin ở đây về những trải nghiệm về thể xác và tinh thần họ đã trải qua.
Bên cạnh đó chương trình truyền hình của chính tôi cũng tuyên truyền làm công ích cho nơi đây!” Chung Thành một bên giải thích, một bên lấy máy ảnh ra để tìm góc và chụp ảnh con hẻm này.
Bước chân hai người vẫn đi đều về phía trước, hoàng cảnh ở đây càng ngày càng không xong, mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn xông vào mũi, ở trên hai bên tường đều có thể nhìn thấy mấy bộ quần áo rách nát dơ bẩn, đồ ăn bẩn đặt trong đống chén bát đến nổi lên men, thậm chí còn nó một số tích tụ phân và nước tiểu Lâm Ngọc Linh che kín miệng và mũi, không khỏi sợ hãi thốt lên: “Trời ạ! Trong hoàn cảnh thế này vẫn có người sống ư?”
Chung Thành xem ra rất bình tĩnh, đôi môi mỏng gợi lên nụ cười đau khổ: “Đây là thực tế.
€ó người từ khi sinh ra đã không phải lo chuyện cơm ăn áo mặt, nhưng có người chỉ có thể dựa đôi tay của chính mình ra sức làm việc, bởi vì không có gia cảnh nên họ có thể bị đối xử không công bắng, lâu ngày, có người sẽ mất đi ý chí chiến đấu của con người, tựa như một người vứt đi!”
Lâm Ngọc Linh mím chặt đôi môi đỏ mọng, thật ra nguyên lý đó cô cũng hiểu, nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng như thế nên khiến cô có chút khó có thể chấp nhận được.
Sau khi đi qua con hẻm nhỏ, dài buồn chán thì đi đến trước một cái cổng vòm, và chỉ cần đi băng qua đây, thì sẽ thấy nơi sống của tập thể những người ăn mày!
Lâm Ngọc Linh nhấc một chân lên, khi cô định đi ngang qua, bên tai cô vang lên một tiếng hét: “Cẩn thận!”
Chỉ nhìn thấy một viên đá sắc nhọn đang bay về phía trước mặt của Lâm Ngọc Linh với tốc độ nhanh nhất!
Đồng tử cô đột nhiên co rút, trong giây phút đó, cô quên luôn việc phải né tránh.
Ngay khi cô nghĩ rằng mình sẽ phải nhận lấy, bỗng nhiên cô liền bị người kéo về phía sau, một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên hướng về phía mặt cô…
“Cạchl”
Với một âm thanh giòn vang, hòn đá rơi xuống đất.
Bên tai cô vang lên một tiếng rên lên đau đớn, Lâm Ngọc Linh không hề cảm thấy đau đớn gì, nhưng cánh tay đang chặn trước mặt cô lại không còn lực buông xuống dần.
Cô nhận ra điều gì đó thì liền quay đầu lại, nhìn hàng lông mày cau lại của Chung Thành, cô sợ đến mức kinh hồn bạt vía: “Đàn anh, anh không sao chứ? Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
“Không sao hết.
“Trời ơi, chảy máu rồi!” Lời nói miễn cưỡng của Chung Thành còn chưa nói xong, Lâm Ngọc Linh đã đón đầu năm lấy tay anh ta và nhìn vết thương.
Viên đá kia vốn đã sắc bén, kia ném mạnh vào người thực sự rất dễ dàng làm chảy máu!
Lâm Ngọc Linh nhanh chóng lấy chất khử trùng và băng gạc cô mang theo trong túi xách, chỉ giúp cho Chung Thành băng bó đơn giản lại, cô áy náy nói: “Xin lỗi đàn anh, nếu anh không cản lại giúp em thì đáng ra anh đã không bị thương, đều là do lỗi của em, em làm liên lụy đến anh.
.
”
“Em đừng nói những lời như vậy, có thể che được cho em anh thực sự rất vui, em là con gái để lại sẹo trên người sẽ không đẹp”
Giọng nói của Chung Thành vẫn như trước đây rất nhẹ nhàng, như thể mọi thứ chỉ là tưởng tượng của Lâm Ngọc Linh, anh ta căn bản không bị gì cả.
Không ngờ Chung Thành lúc này vẫn đang suy nghĩ cho bản thân cô, Lâm Ngọc Linh nhìn anh hơi cảm động, chưa kịp nói ra câu tiếp theo, một giọng nói trẻ con mạnh mẽ vang lên bên tai: “Vào lúc này, vẫn còn có bản lĩnh để diễn một cuộc tình sinh tử luyến tiếc à! Đúng là những kẻ rảnh rồi làm lãng phí thời gian Nghe thấy vậy, Lâm Ngọc Linh và Chung Thành cùng quay đầu lại.
Thì nhìn thấy một cậu bé gầy trơ xương đứng cách đó không xa, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
Cậu bé mặc một bộ đồ lanh rẻ tiền, thoạt nhìn dường như bị suy dinh dưỡng, nhưng lại có một đôi mắt màu hổ phách và vẻ mặt rất sáng láng!
Ánh mắt của Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng rơi vào cổ tay mảnh khảnh đang cầm ná cao su của cậu bé, lúc đó cô mới biết được ai đã gây ra vết thương trên người cho Chung Thành!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");