Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô tự biết bản thân mình có lẽ sẽ chết chắc!
“Sao em về muộn vậy?” Giọng nói của anh hỏi không chút gợn sóng Lâm Ngọc Linh sợ hãi đến mức thú nhận mọi chuyện: “Bởi vì em phải đi thực hiện một cuộc phỏng vấn do cấp trên yêu cầu, nhưng vì phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn nên làm trì hoãn thời gian”
Chu Hoàng Anh liếc nhìn Chung Thành, khiến anh ta phải sợ hãi.
Mãi cho đến khi Chu Hoàng Anh nhìn anh ta mới tỉnh táo lại.
Anh ta luôn cho rằng mình đã ưu tú nhưng khi đứng trước mặt Chu Hoàng Anh, anh ta mới hiểu rõ người có thực lực mà thậm chí anh ta không có tư cách để ngưỡng mộ là gì!
Thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, Lâm Ngọc Linh vội vàng giới thiệu: “Hoàng Anh, đây là đàn anh Chung Thành mà em từng nhắc đến với anh, tối nay không phải trời mưa sao? Mà em lại không mang theo ô chính vì vậy đàn anh đã đưa em về, thật may mắn Nhận thấy khi Lâm Ngọc Linh nhìn thấy Chu Hoàng Anh thì trong lòng liền rối loạn, Chung Thành biết có điều gì đó không ổn, nên anh ta tò mò hỏi: “Hai người quen biết?”
Vẻ mặt của Lâm Ngọc Linh hoảng sợ, cô lắp bắp nói: “Chúng em là.
Trước khi kịp giải thích xong, Chu Hoàng Anh đã vươn tay, nắm lấy vai cô và kéo cô vào lòng.
Cư xử thân mật và được thực hiện một cách quen thuộc như một thói quen!
Lâm Ngọc Linh mở to mắt vì kinh ngạc và cô nhìn Chu Hoàng Anh với vẻ mặt mờ mịt.
“Chuyện này… Chuyện này…” Cô suýt rụng rời vài lần, không phải đang cố ý che giấu mối quan hệ giữa hai người sao? Bây giờ anh làm vậy là có ý gì?
Tuy nhiên, Chu Hoàng Anh càng ôm chặt cô hơn, anh cúi xuống nhìn cô và hỏi thật rõ ràng: “Vợ ơi, sao em không gọi điện thoại cho anh? Dù mưa gió gì anh vẫn có thể đến đón em?
Anh gọi cô là vợ? Ở trước mặt bọn họ vẫn có Chung Thành!
Lâm Ngọc Linh hoàn toàn ngây ngốc.
Còn Chung Thành cũng không hơn gì cô, ngẩn người nhìn Chu Hoàng Anh như đang suy nghĩ xem mình có vấn đề về thính giác hay không, anh ta liền chuyển sự chú ý sang Lâm Ngọc Linh và hỏi một cách không mạch lạc: “Anh… anh nghe đúng chứ? Lâm Ngọc Linh, em cùng thủ trưởng sao lại có loại quan hệ như thế này chứ…
Lâm Ngọc Linh cản chặt môi, cô biết rằng có một số chuyện không thể che giấu mãi được.
Dù sao thì việc giấu giếm mối quan hệ của hai người cũng là do Chu Hoàng Anh đề nghị, giờ anh quyết định công khai chuyện này nên Lâm Ngọc Linh cũng không muốn giữ bí mật nữa Cô nghiêm nghị nhìn Chung Thành, tỏ vẻ thất vọng nói: “Đàn anh, xin lỗi, thật ra tôi đã giấu anh một chuyện răng tôi đã kết hôn rồi!”
Lưng Chung Thành run rẩy một cách nặng nề, hiển nhiên anh ta đã bị lời nói của Lâm Ngọc Linh làm cho chấn động.
Lâm Ngọc Linh chủ động nắm tay Chu Hoàng Anh, ánh mắt cô đầy kiên định: “Đúng vậy, như anh nghe thấy, người mà tôi kết hôn là thủ trưởng!”
Bùm bùm…
Chung Thành cảm nhận dường như có sấm sét lướt qua đầu và nện ở trên đầu anh cực kì đau.
Anh ta không hiểu tại sao Lâm Ngọc Linh lại từ chối lời tỏ tình của anh ta, hóa ra là cô có một người chồng xuất sắc như Chu Hoàng.
Anh, những người đàn ông khác có là gì!
“Sao em không nói sớm hơn?” Đôi môi của Chung Thành nở một nụ cười gượng gạo.
“Vi thân phận đặc biệt của Hoàng Anh, nếu chúng tôi công khai mối quan hệ, nhất định sẽ làm ảnh hưởng không tốt đến anh ấy, hơn nữa tôi cũng muốn nỗ lực để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, đồng thời lúc đó sẽ có thể đường hoàng tuyên bố với thế giới này răng người đàn ông này thuộc về tôi”
Lâm Ngọc Linh nắm thật chặt bàn tay của Chu Hoàng Anh, cô nghiêm túc giải thích.
Sau khi nghe thấy những lời cô nói, lông mày của Chu Hoàng Anh cuối cùng cũng giãn ra, trên đó còn thể hiện chút ý cười “Cảm ơn anh đã đưa vợ tôi về nhà” Chu.
Hoàng Anh lấy ra một xấp tiền giấy màu đỏ từ trong ví và đưa cho Chung Thành một cách vô cảm: “Có lẽ cô ấy thường xuyên làm phiền anh, đây là sự đền bù cho_anh, sau này cô ấy sẽ không cần làm phiền anh về những việc như thế này nữa vì tôi có thế lo cho cô ấy”
“Muộn rồi, về nhà với anh” Chu Hoàng Anh siết chặt vai của Lâm Ngọc Linh, ẩn chứa sức lực mạnh mẽ.