Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trừ khi anh ta chính là người tố cáo cô?
Cái suy nghĩ này mới hiện lên trong đầu cô chưa được một giây thì đã bị cô phủ nhận rồi, nếu đúng là vậy thì tại sao anh ta lại phải hao tâm tốn sức cứu cô chứ?
Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng dùng ánh mắt nghỉ ngờ nhìn anh ta, cảnh giác hơn: “Rốt cuộc anh tiếp cận tôi với mục đích gì? Cuối cùng anh muốn thế nào?”
“Câu hỏi của cô đúng là nhiều nhỉ! Tuy hẳn không vui nhưng vẫn cười nhếch mép, liếc nhìn bộ ngực phẳng lì của cô: “Ngực của em gái to như thế mà bị quấn chặt vậy nhất định sẽ rất khó chịu nhỉ? Có cần tôi giúp cô cởi ra không?”
Lời nói của anh ta làm Lâm Ngọc Linh đỏ mặt: “Đồ lưu manh!”
“Anh đây chính là muốn làm người tốt làm việc tốt thôi, anh thích người phụ nữ có cá tính” Người đàn ông bước tới gần, phà một hơi thở ấm nóng lên mặt cô, cười nói một cách mập mờ: “Cô muốn đồ trong tay tôi à? Chỉ bằng cô làm theo tôi, thế nào? Thứ này tôi lập tức trả cô, tôi cũng không vạch trần hành vi phạm tội của cô cho người khác!”
“Nằm mơ đi!” Lâm Ngọc Linh thấp giọng hét lên, cô vọt lên và đạp người đàn ông một cái.
Người đàn ông giống như trêu ngươi cô vậy, anh ta không hề tấn công cô, chỉ nhẹ nhàng nghiêng người né tránh cú đá đó, đến cái góc áo của anh ta Lâm Ngọc Linh cũng không chạm được, sau mấy phút cơ hồ còn triệt để bị anh ta khống chế!
“Nai con, với thân phận của cô mà muốn chống đối tôi thì cô không có tư cách đâu”
Anh ta nhỏ nhẹ trêu chọc bên tai Lâm Ngọc Linh.
“Buông ra!” Lâm Ngọc Linh giấy giụa mấy cái cũng không thể thoát ra được, cô cản chặt môi không chịu khuất phục.
Trong ánh mắt cô tỏ vẻ không cam lòng, cô biết mình không thể đánh bại người đàn ông trước mặt, nhưng cô muốn thử một lần, cho dù là chỉ còn chút sức lực cuối cùng.
Cô không phải kiểu người ngồi chờ chết!
Chỉ khi Lâm Ngọc Linh sắp tiêu rồi, thành công cả nửa ngày nỗ lực của cô sắp tan biến rồi, thì cơ thể bị đè nặng bỗng nhiên được thả lỏng ra.
“Thân thủ rõ ràng là rất tệ, còn muốn tấn công người khác mà không tự lượng sức mình, tôi không biết cô lấy tự tin đó từ đâu ra nữa!” Người đàn ông trước mặt chế giễu.
Nhưng Lâm Ngọc Linh là một người phụ nữ có lòng tự tôn cao, cô ngẩng cao cái cố trắng ngần, trên gương mặt không thể hiện ý gì là thất bại: “Anh đừng khinh thường người khác, rồi sẽ có một ngày tôi nhất định sẽ thắng anh”
“Ồ?” Gương mặt tuấn tú của người đàn ông lại có chút tà khí, ngón tay mảnh mai của anh gõ vào con tim Lâm Ngọc Linh, nhanh đến mức cô vốn không kịp ngăn lại: “Chỉ dựa vào chút sức lực của cô hy vọng trước ngày đó cô không bị giết chết!”
Bên tai Lâm Ngọc Linh nghe được chính là chế giễu!
“Anh…”
“Trả cô!” Lâm Ngọc Linh vừa thốt ra một chữ thì máy ảnh và bút ghi âm vốn ở trong tay người đàn ông đã nhét vào tay cô, anh ta cười thầm: “Nai con, lần này tha cho cô một lần, lân sau cô sẽ không may mắn vậy nữa đâu!”
Lâm Ngọc Linh mở to đôi mắt không thể tin được, đơn giản vậy hắn đã trả đồ cho cô rồi?
Trong lòng Lâm Ngọc Linh vỗn nghĩ người đàn ông này sẽ bắt cô làm giao dịch quá đáng gì đó cơi Không ngờ lại đơn giản mà dễ dàng vậy!
Cô nhanh chóng mở máy ảnh và bút ghi âm lên nghe một cách cẩn thận một lần, để đảm bảo những thứ trong đó không bị hủy đi thì cô mới giấu kĩ hai thứ này đi, thậm chí còn bảo mật hơn trước nữa!
Cô nhìn người đàn ông cảnh cáo, trong giây phút đó cô lại cảm thấy có chút quen thuộc, hình như trước đây hai người đã từng gặp nhau rồi…
“Sao? Sợ tôi nói ra hết à? Nhưng tôi thật sự rất tò mò, trong đó giấu báu vật gì mà khiến cô cảnh giác như vậy! Hay là chia sẻ cho tôi xem?” Anh ta thấy cô nhìn mình, người đàn ông đó không kìm được mà hỏi một câu chế giễu.
Lâm Ngọc Linh vội vàng cất kỹ thứ đó: “Không được!”
Cô mở khóa ghế hộp một cách khéo léo, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
“Cứ thế i à! Đến lời cảm ơn cũng không nói, thật là không có lương tâm mà!” Người đàn ông vòng tay ra sau đầu nhìn Lâm Ngọc Linh với ánh mắt vui đùa.